CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 494

Thi Duy Ân cười hì hì, dùng bàn tay nhỏ che miệng, “Mẹ thích cha.”

Thi Dạ Hướng cười khẽ, hất cằm ra phía sau ý bảo bé, “Cháu nhìn phía

sau xem, có phải người này hay không?”

“A?” Thi Duy Ân không phòng bị quay đầu lại, rõ ràng phát hiện có một

người đàn ông sau lưng cách mấy bước đang đứng ở bên ngoài, khí chất trái
ngược hoàn toàn so với tinh thần phấn chấn của Thi Dạ Hướng. Anh đứng
ngược sáng, Thi Duy Ân không khỏi nheo mắt lại, khi nhìn rõ dung mạo
của anh vẻ mặt vui vẻ của con bé biến mất, khóe miệng hơi cười cũng hạ
xuống một chút, cái môi nhỏ chu lên, trong đôi mắt hiện lên những tia sáng
phức tạp không phù hợp với lứa tuổi của cô bé cho lắm.

Con người có lúc rất kỳ lạ, rõ ràng là có ý định chấp nhận từ rất lâu rồi,

nhưng khi thành hiện thực tất cả đợi chờ và vui vẻ nên có lúc trước lại bị
ngăn lại không nói thành lời, ngược lại trong lòng lại bình thản như nước.
Thi Duy Ân trước đó đã vô số lần ảo tưởng ra cảnh tưởng cùng cha gặp
mặt, mặc kệ mọi thứ trước tiên sẽ nhào tới khóc gọi cha, nói cho cha biết,
Tiểu Trà Diệp và mẹ nhớ cha cần cha đến mức nào.

Chỉ là giờ phút này, ngay cả con bé cũng không hiểu, tại sao đột nhiên

cảm thấy cực kỳ… Hận cha.

Thi Duy Ân yên lặng quay đầu đi, không nhìn đến anh.

Thi Dạ Diễm bởi vì hành động nho nhỏ này của con, cổ họng bỗng dưng

căng thẳng, cả trái tim cũng xiết chặt thổn thức. Anh muốn tiến lên lại bị
người của Thi Dạ Hướng đưa tay ngăn lại, Thi Dạ Hướng hứng thú cười
một tiếng, cũng rất giật mình với hành động của Thi Duy Ân, anh ta thu hồi
con rắn rồi bế Thi Duy Ân lên.

“Biết người này là ai sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.