Một tiếng anh trai được gọi ra, trong tròng mắt Thi Dạ Hướng xẹt qua
một tia hoảng hốt không dễ nhận ra. Anh ta trầm mặc, môi mỏng mím chặt,
thu hồi súng, ý bảo thuộc hạ của mình buông lỏng sự kiểm soát đối với anh,
cúi đầu liếc một cái đến Thi Duy Ân đang hôn mê, trong lòng vậy mà lại
dâng lên một chút khổ sở.
Thật đáng tiếc tiểu nha đầu này không nghe thấy những lời này, rõ ràng
muốn gặp cha đến như vậy, khi gặp được rồi lại bắt đầu giận dỗi.
Khóe miệng Thi Dạ Hướng nhếch lên lộ ra xóa sạch nụ cười của người
chiến thắng, ôm Thi Duy Ân đến trước mặt Thi Dạ Diễm, “Đừng lo lắng tôi
sẽ không đuổi tận giết tuyệt, tôi cũng không muốn con gái cậu lớn lên tới
tìm tôi báo thù, chúng ta sống chung cũng không tệ lắm.”
Thi Dạ Diễm không nói gì, con ngươi rũ xuống, tất cả lực chú ý đặt lên
người Thi Duy Ân. Anh chậm rãi đưa hai tay ra nhưng lại hơi run run,
giống như không biết bế con thế nào, chậm chạp không nhận lấy con bé.
Trên người anh trên tay anh từng mảng từng mảng vết máu lớn, mà váy
nhỏ của Thi Duy Ân một màu trắng như tuyết, giống như một cô công chúa
nhỏ thực tại đang ở trước mặt anh, trong sáng, xinh đẹp, không nhiễm một
hạt bụi khiến anh cảm thấy tự ti mặc cảm, khiến anh sợ sệt, sợ mình làm dơ
phần tốt đẹp này tràn ngập khao khát nhưng lại mâu thuẫn.
Dáng vẻ do dự mà cẩn thận ở trong mắt Thi Dạ Hướng lại thấy hết sức
chướng mắt, “Không muốn nữa sao? Cậu không ngại tôi thu lại làm con gái
nuôi cũng được.”
Thi Dạ Diễm hung hăng lườm anh một cái, đem con gái ôm vào trong
ngực. Một tiểu sinh vật mềm mại nhỏ bé như vậy, khuôn mặt non nớt rất dễ
dàng nhìn ra vài phần xinh đẹp giống Du Nguyệt Như.
Cổ họng anh căng lên, cố đè sự nghẹn ngào xuống, hai tay nâng lấy con
nhẹ nhàng ôm vào ngực. Bảo bối nhỏ này là con gái của anh, trong thân thể