CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 562

“Ông có biết hay không vào lúc tôi còn rất nhỏ, lúc còn có thể gọi ông là

cha, tôi từng cho rằng ông là người đàn ông mạnh mẽ nhất trên thế giới này,
cũng là ông tự tay phá hủy toàn bộ điều tốt đẹp của tôi, còn nhớ ông nói tôi
không xứng đáng có được những điều đó, hiện tại bản thân tôi cho rằng ông
mới là người thảm thương kia, thời điểm tôi có tất cả, mà ông vẫn hai bàn
tay trắng như cũ.”

Cùng với chữ cuối cùng hạ xuống, Du Nguyệt Như bóp cò, một tiếng

phịch vang lên, thân thể Hoàng Phủ Dận ngã ầm xuống đất, xụi lơ ở nơi đó,
chỗ trúng đạn nhanh chóng nở thành một đóa hoa đỏ tươi, màu đỏ rực rỡ
đến chói mắt.

Đôi mắt Thi Dạ Diễm híp lại, Du Nguyệt Như cũng không nhắm ngay

chỗ hiểm. “Tiểu Như…”

Ngón tay của Du Nguyệt Như đặt lên môi anh, ngăn lại lời nói của anh.

“Em không vì bất luận kẻ nào mà cầu xin. Thi Dạ Diễm, em chỉ muốn nói
cho anh biết là em yêu anh.”

Cơ thể Thi Dạ Diễm rõ ràng bỗng chốc cứng đờ, trong mắt thoáng qua

một cảm xúc phức tạp, kích động, ẩn nhẫn. Anh không ngờ tới vào thời
điểm này sẽ nghe được câu nói gồm ba chữ này mà anh đã chờ đợi rất nhiều
năm. Du Nguyệt Như nâng mặt của anh lên, cọ xát thân mật.

“Em yêu anh vì em mà đánh đổi cả giang sơn để biến mình trở nên

mạnh mẽ, em yêu anh vì em mà buông tha hết tất cả dễ như trở bàn tay, em
yêu anh cho nên đã sinh ra đứa con gái của chúng ta, bởi vì em tin chắc sẽ
có ngày này gả cho anh. Không phải anh đã nói sẽ khiến cuộc sống sau này
của em chỉ có hạnh phúc thôi sao? Vậy cũng đừng để cho cái chết của ông
ta làm bẩn hạnh phúc của em, rất không đáng rồi, trước sau gì chúng ta đã
chờ đợi tổng cộng mười hai năm, cuộc đời quá ngắn, thời gian còn lại trừ
việc cùng anh yêu nhau chuyện gì em cũng không muốn làm, qua đêm nay
chúng ta rời khỏi nơi này, tùy tiện đi theo anh tới bất cứ nơi nào đều được,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.