CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 98

hết sức cũng không đẩy anh ra được, ngược lại còn bị tách hai chân ra. . .

Vật kia cứng rắn chặn ở nơi đó trên người cô, ‘cậu nhỏ’ thỉnh thoảng lại

chạm vào cô. Một tay giữ đầu cô mạnh mẽ cường hôn, một tay đặt trước
ngực cô. Cô ngoại trừ cảm giác đau chính là sợ hãi, âm thanh nức nở nghẹn
ngào từ trong cổ họng phát ra, ra sức chống cự lần cuối đá đạp lung tung.

Thi Dạ Diễm là người đã muốn làm gì thì nhất định phải làm được mà

quan trọng lúc này là làm một người đàn ông hoàn hảo. Anh mặc kệ Du
Nguyệt Như có kháng cự thế nào cũng muốn có được cô. Rốt cuộc đối với
người phụ nữ không hợp tác này anh chỉ còn cách ép buộc, hôn cô đến nỗi
gần như không thở nổi, không còn hơi sức phản kháng mới rời khỏi môi cô,
nụ hôn trượt xuống, đến cổ, xương quai xanh. . . .

Du Nguyệt Như hé mở đôi mắt mơ hồ, không còn hơi sức. Choáng đầu

một hồi, làm vết thương ở trán co rút đau đớn.

“Anh xem tôi cũng bị thương rồi. . . . Có thể. . . . Đừng thô bạo như vậy

được không. . . .”

Anh làm ngơ, há miệng ngậm hạt trân châu mút.

Du Nguyệt Như ôm hi vọng mong manh, tay xoa xoa gò má anh. “Tôi

say rượu lái xe, bị tai nạn. . . Hiện tại không chỉ nhức đầu, khắp người đều
bị thương rồi, Thi Dạ Diễm, nếu anh muốn giết tôi. . . . Thì cứ tiếp tục đi.”

.............

Quả nhiên anh dừng lại, ánh mắt phóng đãng chăm chú nhìn cô, cuối

cùng cắn răng ngã sang một bên.

Chưa bao giờ, chưa có ai, chưa có chuyện gì khiến anh không đành lòng.

Mà anh xác định lần này không phải vì sinh lòng thương hại mới thả cô ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.