dỗi hay hận thù hết.
- Fanchon, dù cô đẹp hay xấu - Landry vừa nói vừa cầm tay cô gái - hình
như tôi đã hiểu tình bạn của cô là một điều tốt, và tốt tới mức tình yêu có lẽ là
một điều xấu với nó. Cô rất tốt bụng, giờ đây, tôi biết như vậy. Tôi đã thật sự
xúc phạm tới cô nhưng hôm nay cô không muốn chú ý, và khi cô bảo tôi đã
xử sự tốt với cô, thì trái lại, tôi thấy mình đã hành động rất khiếm nhã.
- Thế là thế nào, Landry? Tôi không hiểu ra làm sao cả…
- Ấy là tôi không hề hôn cô lấy một lần trong khi nhảy, Fanchon; thế
nhưng đó là bổn phận và quyền lọi của tôi, vì tục lệ là như vậy. Tôi đã xử sự
với cô như với những cô bé lên mười mà người ta không cúi xuống để hôn,
trong lúc cô hầu như cùng tuổi với tôi. Vì vậy tôi đã làm nhục cô, và nếu
không phải là một cô gái cực kỳ tốt bụng thì cô đã nhận thấy rõ.
- Chỉ nghĩ tới không thôi, tôi cũng không - cô bé Fadette đáp; rồi đứng
dậy, vì cảm thấy mình nói dối và không muốn tỏ là mình nói dối - Kìa - cô
vừa nói vừa cố sức tỏ ra vui vẻ - cậu nghe tiếng dế kêu trong đồng lúa kìa;
chúng gọi tên tôi đấy; mà cả con cú mèo nữa, nó báo cho tôi giờ giấc các vì
sao chỉ ra trên mặt đồng hồ bầu trời.
- Tôi cũng nghe rõ, và tôi phải trở về Priche; nhưng Fadette này, trước khi
tôi nói lời tạm biệt, cô có muốn tha lỗi cho tôi không?
- Nhưng tôi có giận cậu đâu, Landry, và cậu không có gì để tôi tha lỗi hết.
- Có chứ - Landry nói, lòng hết sức xao động từ khi nghe cô gái nói với
mình về tình yêu và tình bạn, với một giọng êm đềm tưởng chừng còn hơn cả
giọng chim sơn tước hót trong bụi cây - Có chứ, cô phải tha lỗi cho tôi, nghĩa
là giờ đây bảo tôi phải hôn cô để sửa chữa thiếu sót là đã quên hôn lúc ban
ngày.