Cô bé Fadette hơi run rẩy; rồi ngay lập tức, lấy lại gương mặt vui vẻ:
- Landry, cậu muốn tôi cho cậu chuộc lỗi bằng một sự trừng phạt. Vậy thì
tôi xin xóa nợ cho cậu. Nhảy với đứa con gái xấu xí đã là tốt rồi; muốn hôn
nó, thì quả là quá hào hiệp.
- Thôi nào! Cô đừng nói thế! - Landry vừa thốt lên vừa nằm lấy cả bàn tay
lẫn cánh tay cô gái - tôi nghĩ hôn cô không phải là một sự trừng phạt trừ phi
tôi làm cô phiền lòng và kinh tởm...
Nói xong, Landry ước mong được hôn cô bé Fadette và run lên vì sợ cô
gái từ chối.
- Landry, cậu nghe tôi nói - cô gái bảo, giọng êm ái dịu ngọt - nếu là đứa
con gái đẹp, thì tôi sẽ nói với cậu là nơi đây và giờ này không phải là nơi và
lúc hôn nhau vụng trộm. Nếu là đứa đỏm dáng; thì, trái lại, tôi sẽ nghĩ đây là
nơi và lúc thích hợp, vì ban đêm che khuất vẻ xấu gái của tôi và ở đây không
có ai hết để làm cậu xấu hổ về ý muốn nhất thời của mình. Nhưng, không đẹp
mà cũng chẳng đỏm dáng, tôi xin nói với cậu thế này: hãy nắm lấy tay tôi để
tỏ tình bạn trung thực, và tôi sẽ vui mừng có được tình bạn của cậu, vì tôi
chưa bao giờ có được tình bạn, và không ước mong một tình bạn nào khác.
- Được, anh siết chặt tay em với tất cả tấm lòng của mình, em hiểu không,
Fadette? - Landry xúc động thay đổi cách xưng hô - Nhưng tình bạn trung
thực nhất - và là tình bạn của anh đối với em - không hề ngăn cản chúng ta
hôn nhau. Nếu em từ chối sự biểu thị này, thì anh nghĩ là em vẫn còn có gì
chống lại anh.
Và cậu ta định bất chợt hôn cô gái; nhung cô phản đối. Và vì cậu ta vẫn
khăng khăng một mực, cô gái vừa khóc vừa nói:
- Landry, bỏ em ra, anh làm em buồn lắm.