Landry ngừng lại, hết sức kinh ngạc; và buồn bã thấy cô gái vẫn khóc, cậu
ta đâm ra hờn giận.
- Tôi thấy rõ cô không nói thật khi bảo tình bạn của tôi là tình bạn duy
nhất cô mong ước. Cô có một tình bạn nồng nhiệt hơn đã ngăn cấm cô hôn
tôi.
- Không, Landry - cô gái đáp, và khóc tức tưởi - nhưng em sợ hôn em ban
đêm trong khi không trông thấy em, anh sẽ oán ghét em khi gặp lại em ban
ngày.
- Anh chưa trông thấy em bao giờ hay sao - Landry nói, vẻ bồn chồn - anh
không trông thấy em vào lúc này hay sao? Em lại đây, dưới ánh trăng này,
anh thấy em rõ rồi và không biết em có xấu hay không, nhưng anh yêu gương
mặt em vì anh yêu em, chỉ có thế thôi.
Cậu ôm hôn cô gái. Lúc đầu có phần run sợ, nhưng rồi say đắm tới mức
nàng sợ và vừa đẩy cậu ra vừa nói:
- Thôi; Landry, thôi. Hình như anh hôn em vì giận dữ hay vì anh nghĩ tới
Madelon. Anh hãy yên tâm, mai, em sẽ nói chuyện với cô ta, và mai, anh sẽ
hôn cô ta một cách hứng thú hơn nhiều.
Nói xong, Fadette bước ra nhanh và đi thoăn thoắt.
Landry như điên cuồng và muốn chạy theo. Cậu cân nhắc tới ba lần trước
khi quyết định đi xuôi về phía bờ sông. Và cuối cùng, cảm thấy ma trơi ở gần
mình, cậu chạy một mạch đến Priche.