khiếp hãi của người ta.
Landry nhắm mắt để không trông thấy nó, và khi đánh liều quay ngoắt
người lại thì đã thấy mình ra khỏi chỗ nước sâu và đứng trên bờ. Cậu nằm vật
xuống thảm cỏ nhìn con ma trơi tiếp tục nhảy nhót cười sằng sặc.
Quả thật phải trông thấy một thứ gớm guốc! Khi thì nó luồn lỏi như một
con chim bói cá, khi lại biến mất hoàn toàn. Lúc khác, trông nó to tướng bằng
cái đầu của một con bò, và ngay sau đó, trở nên nhỏ xíu tựa một con mắt
mèo; nó vờn quanh Landry nhanh tới mức làm cậu lóa cả mắt; và cuối cùng,
thấy cậu bé không muốn theo mình, nó quay lại vùng vẫy trong đám lau sậy
vẻ giận dữ và thốt ra những lời xấc xược.
Landry không dám nhúc nhích vì quay trở không phải là cách làm ma trơi
chạy trốn. Người ta biết nó nhất quyết đuổi theo những người bỏ chạy, ngáng
đường họ cho tới lúc làm họ phát điên lên và sa vào bước hiểm nguy. Cậu
đang run bắn lên vì sợ hãi và vì rét, cậu bỗng nghe ở phía sau một giọng hát
khe khẽ rất mực du dương.
Và cùng ngay lúc đó, cô bé Fadette - đang sắp sửa vui vẻ lội qua dòng
nước, không hề tỏ ra sợ hãi hay kinh ngạc khi thấy ma trơi. Vấp phải Landry
đang ngồi trên cỏ cô ta lùi lại và chửi bới ngoa ngoắt ngang tầm một gã con
trai mất dạy nhất.
- Tớ đây, Fanchon - Landry nói, đứng dậy - Cậu chớ sợ. Tớ đâu phải là kẻ
thù của cậu.
Landry nói như vậy vì cậu sợ cô bé cũng không kém gì sợ ma trơi. Cậu đã
nghe tiếng hát của cô bé và thấy rõ cô ta làm trò pháp thuật với ma trơi: con
ma nhảy múa, quằn quại như một thằng điên trước mặt cô gái, như thể nó
thích thú được gặp cô ta.