- Tớ thấy rõ - cô bé Fadette nói sau một thoáng say nghĩ - là cậu nịnh tớ,
cậu bé sinh đôi đẹp ạ, vì cậu sợ đến muốn chết, và giọng cậu tắc nghẽn lại
trong cuống họng. Thôi đi, trái tim tội nghiệp, ban đêm, người ta không kiêu
hãnh như ban ngày đâu, và tớ đánh cuộc là cậu không dám qua sông nếu
không có tớ.
- Tớ nói thật là tớ vừa ở dưới đó lên - Landry bảo - và suýt nữa thì chết
đuối. Fadette, cậu định mạo hiểm xuống dưới đó hả? Cậu không sợ đi lạc
sao?
- Ồ! Sao tớ lại lạc được? Nhưng tớ thấy rõ cái gì làm cậu sợ rồi - cô bé
Fadette vừa đáp vừa cười - Vậy, anh chàng thỏ đế hãy đưa tay đây; con ma
trơi không độc ác như cậu tưởng đâu, nó chỉ làm hại những ai kinh hãi nó mà
thôi. Tớ vẫn thường gặp nó mà, bọn tớ quen biết nhau.
Rồi, với một sức mạnh không ngờ cô bé cầm cánh tay cậu lôi về phía
khúc sông cạn, vừa chạy vừa hát những câu hát lúc nãy Landry vừa nghe.
Gặp cô bé phù thủy, Landry cũng không thích thú gì hơn là gặp ma trơi.
Nhưng vì muốn trông thấy con ma dưới hình dạng một thực thể thuộc chủng
loại đích thực của nó hơn là dưới dạng một ngọn lửa cực kỳ nham hiểm và
lúc ẩn lúc hiện, cậu đã không cưỡng lại, và sau đó yên tâm ngay, khi cảm
thấy Fadette dẫn mình đi rất đúng hướng. Vì cả hai bước rất nhanh và tạo ra
một luồng không khí cho ma trơi, nên bám nhằng nhẵng sau lưng họ vẫn cứ
là cái vẫn thạch (ở đây có sự nhầm lẫn của tác giả, chắc bị hạn chế bởi sự
hiểu biết của xã hội thời đó. Sự thật thì ma trơi (fonet) vẫn thạch (météore) là
hai hiện tượng tự nhiên hoàn toàn khác nhau) ấy, đó là cái tên mà thầy giáo
trong vùng chúng tôi vẫn gọi: thầy biết nhiều vè nó và bảo không việc gì phải
sợ.