- Fadette đáp - Vì vậy tôi rất yên tâm khi không làm vừa lòng những kẻ tôi
không hề ưa thích, và tôi không thể quan niệm nổi vì sao những cô gái đẹp,
được tán tỉnh, lại làm duyên làm dáng với tất cả mọi người, như thể mọi
người đều hợp sở thích của họ. Vê phần mình, giá có đẹp, thì tôi chỉ muốn tỏ
ra là mình đẹp và dễ thương đối với người thích hợp với mình thôi.
Landry nghĩ tới Mádelon; nhưng cô bé Fadette nói tiếp, cắt đút dòng suy
nghĩ của cậu.
- Thế đấy, Landry ạ, tất cả lỗi của tôi đối với người khác là không hề tìm
cách cầu xin lòng thương hại hay độ lượng của họ đối với vẻ mặt xấu xí của
mình, là không hề tô son điểm phấn để ngụy trang nó trước mặt họ; thế là họ
khó chịu và quên mất là thường tôi làm điều tốt, chứ chưa bao giờ làm điều
xấu đối với họ. Mặt khác, giá có chăm sóc tới con người mình, thì tôi lấy gì
và lấy ở đâu để trang điểm? Có bao giờ tôi xin bố thí không, mặc dù không
một xu dính túi? Bà tôi có cho tôi chút tí gì không ngoài cái ăn và chỗ trú
chân? Và nếu tôi không biết thu xếp với mấy thứ quần áo cũ tồi tàn mà người
mẹ tội nghiệp để lại cho, thì có phải lỗi tại tôi không, vì có một ai chỉ vẽ cho
đâu, và từ lúc lên mười, tôi bị bỏ rơi, không một ai yêu thương? Tôi biết rõ
điều người ta trách cứ tôi, còn cậu thì có lòng nhân ái không nhắc tới: người
ta bảo tôi dã mười sáu và rất có thể đi làm thuê và như thế sẽ có công xá và
phương tiện để tự nuôi dưỡng mình, nhưng vì lười biếng và thích lang thang
nên tôi ở lại với bà tôi, tuy bà cụ không hề yêu thương tôi và rất có khả năng
thuê một người đầy tớ gái.
- Sự thật không phải như thế sao, Fadette? - Landry hỏi - Người la chê
trách cô không thích làm việc, và chính bà cô luôn luôn bảo sẽ có lợi nếu thuê
một người đầy tớ thay thế cô?
- Bà tôi nói thế vì cụ thích mắng mỏ và phàn nàn. Thế nhưng khi tôi nói
chuyện chia tay thì cụ giữ tôi lại vì biết tôi có ích cho cụ, chứ không phải như
lời cụ nói. Cụ đâu còn cặp mắt và đôi chân của cô gái mười lăm để đi tìm cây