CÔ BÉ HẠT TIÊU - Trang 71

Nghe vậy mắt Jonathan sáng bừng, mặt tươi như hoa mới nở:

“Wow, đây đúng là trò ngầu nhất tớ từng biết! Nó còn xịn hơn cả các
môn thi phối hợp trong Olympigs nữa ấy!”

Nhưng cái gì vừa sáng lên thì chợt tắt, cái gì vừa nở thì chợt tàn.
“Quanh đây chẳng có cây táo nào cả Sandy yêu quý ơi”, Jonathan ỉu

xìu. “Vậy thì chúng mình chơi làm sao được bây giờ?”

Sandy đang đăm chiêu suy nghĩ thì Hạt Tiêu nhảy cẫng lên như thể

cái bóng đèn trên đầu cô bé được bật công tắc, nếu trên đó có cái bóng
đèn thật: “Chúng mình sẽ chơi trò Vinh Quang Hàng Đống Táo với
cây nhãn nhà bác Smith!”

Thế là ba đứa trẻ thấy nhẹ nhõm hẳn. Chúng rồng rắn nhau đến nhà

bác Smith, tâm trạng háo hức vô cùng. Nhưng đi đến giữa đường, Hạt
Tiêu bỗng hỏi: “Này các cậu, chúng mình phải nói làm sao để bác
Smith đồng ý làm quân địch nhỉ? Vì chẳng ai thích là người chịu thua
đâu.”

Sandy quay sang đáp gọn lỏn: “Chúng mình không nói gì cả, cứ thế

hái các thứ thôi!”

“Nhưng nhỡ bác Smith không đồng ý làm quân địch truy đuổi thì

sao mà chúng mình chạy trốn và giành được chiến thắng hả Sandy yêu
quý?” Hạt Tiêu giải thích. “Vậy thì chơi trò Vinh Quang Hàng Đống
Táo để làm gì khi mà không giành được vinh quang với hàng đống
nhãn?”

“Cậu đã thuyết phục bác Dudan ấy thế nào hả Sandy?” Jonathan

hỏi.

“Tớ không biết”, Sandy ngây người. “Chuyện đó phải hỏi anh Bipo

ấy!”

Thế là ba đứa trẻ thấy băn khoăn ghê gớm vì nếu bác Smith không

tham gia thì trò chơi này chẳng còn gì thú vị nữa. Chúng đến gõ cửa
nhà bác Smith với vẻ mặt buồn rầu đến tội nghiệp.

“Bác Smith ơi”, Hạt Tiêu ủ rũ. “Chúng cháu cần bác giúp!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.