CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 13

Người đàn ông trung niên mừng rỡ: “Đa tạ Trác công tử.”

Hắn tháo thanh cầm câm từ trên vách đá xuống, dùng tấm vải thô màu

lam trước kia bao bọc lại. Người trung niên ôm chặt như ôm được bảo bối.
Khi người đó vừa bước ra ngoài thì gã sai vặt áo xanh đang dẫn Ân Nhược
Dương tiến vào. Hai người bước qua nhau, Ân Nhược Dương liếc mắt hơi
lưu ý người kia một cái.

“Dật Phi, người nọ là ai vậy? Huynh đã đưa cho hắn thứ gì thế? Nhìn hắn

hớn hở cứ như vừa nhặt được bảo khố vậy.”

“Ta không cho hắn thứ gì cả, chỉ là vật về chủ cũ mà thôi.”

“Vật về chủ cũ? Trong lầu Minh Nguyệt của huynh, chẳng lẽ cất giữ món

gì của hắn sao?”

Trác Dật Phi thuật lại chân tướng cho hắn nghe. Ân Nhược Dương nghe

xong liền hiểu rõ: “Thì ra là cây đàn cầm đó! Ta vẫn luôn cảm thấy cầm đó
có chút cổ quái. Để cho người kia mang về cũng ổn. Chẳng qua khi nãy
trông hắn không giống như ôm cầm, mà giống như đang ôm núi vàng, núi
bạc vậy.”

Trác Dật Phi lại không đồng ý: “Di vật của gia phụ, trong mắt của hiếu tử

tất nhiên là phải quý hơn ngàn vàng rồi.”

Cầm và người cũng đã rời xa, Ân Nhược Dương cũng không muốn nói

tiếp về đề tài này nữa, vì thế hắn đổi chủ đề: “Hôm nay là đêm rằm mười
lăm. Có một vài bằng hữu mời đi Sấu Tây Hồ ngắm trăng. Huynh có đi
không?”

“Nếu mọi người đều có nhã hứng như vậy, ta sao có thể không đi.”

“Tốt lắm, vậy tối nay hẹn gặp nhau ở trên cầu Nhị Thập Tứ. Huynh nhớ

mang theo cầm đấy, đi ngắm trăng đêm mà thiếu tiếng đàn của Trác công tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.