CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 22

Một khúc nhạc tiên như thế lại do chính một gã hán tử thô kệch, chưa

từng học hỏi văn hóa Huân Đào tạo ra ư? Hắn cũng là người trung niên đến
mang cây cầm câm rời đi lúc ban sáng sao? Nhưng tại sao sau khi hắn khảy
một khúc đàn kia liền nhảy hồ tự vẫn?

Đám người vây xem cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc:

“Người này khi nãy đang đàn rất hay, tại sao sau khi khảy xong một khúc

liền lao xuống tự sát vậy?”

“Chẳng lẽ trong lòng có chuyện u uất cho nên chạy tới hồ này để khảy ra

một khúc nhạc cuối đời rồi tự sát.”

Có người nghe hiểu tiếng cầm phản bác lại: “Nói bậy, tiếng đàn khi nãy

du dương nhẹ nhàng như lời tâm tình của cô gái, không hề có chút tang
thương nào sao có thể nói là một khúc nhạc cuối đời.”

“Hắn tuyệt đối không phải muốn nhảy xuống hồ tự sát. Khi nãy ta ở khá

gần nghe được hắn nói một câu: Thật đẹp quá! Ta đến đây.” Có người đậu
thuyền sát gần thuyền người nọ, thuật lại cho mọi người nghe lời nói của
hắn.

“Thật đẹp quá! Ta đến đây. Nghĩa là sao?”

“Ngươi muốn biết thì đi mà hỏi hắn.”

“Chẳng lẽ người này cũng uống rượu say khướt, giống Lí Thái Bạch nhìn

thấy bóng trăng dưới hồ mà mê mẩn liền đâm đầu lao xuống hồ để chạm
vào ánh trăng.”

Mỗi người một câu, nhiều người nhiều ý mà bàn luận xôn xao. Có một

con thuyền nhỏ khác cập bờ, kéo theo con thuyền của người trung niên khi
nãy. Đám người liền vây tới ngó xem trên thuyền kia có những món vật
nào. Cơ mà ngoại trừ cây cầm ra, họ đều không tìm thấy bất cứ thứ gì khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.