CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 25

đấy!”

Trác Dật Phi nói vậy khiến Ân Nhược Dương nhất thời nghẹn lời, nhưng

hắn vẫn kiên trì: “Nhưng đối với hai người kia lại chết. Phụ thân thì còn có
thể bảo là do bệnh chết, nhưng cái chết của người con mới thật là kỳ quái.
Sau khi cây cầm câm này đột nhiên vang tiếng, hắn liền chết ngay trên
sông. Hoặc là. . . . . . cây cầm là chính là cây ma cầm. Nếu không lên tiếng
thì thôi, một khi đã cất nhạc chính là một khúc âm đoạt mệnh.”

Ân Nhược Dương đột nhiên suy đoán như thế, Trác Dật Phi nghe vậy

cũng ngẩn ra, nhưng chợt lắc đầu nói: “Nói thế cũng không phải. Trong
đêm đó có rất nhiều người nghe được tiếng đàn, có cả huynh và ta. Sau khi
chúng ta nghe xong cũng đâu có ý định muốn nhảy hồ tự sát đâu!”

Quả thật nói thế cũng không đúng, Ân Nhược Dương nghĩ mãi cũng

không ra lời giải thích nào hợp lý hơn. Nhưng hắn vẫn cố chấp nhận định:
“Dù sao bản thân ta vẫn cảm thấy cây đàn cầm này rất quỷ dị. Dật Phi,
huynh đừng nên lưu trữ nó mới tốt.”

Trác Dật Phi cũng cố chấp như hắn, cười lạnh nhạt, đáp lại: “Không sao,

ta muốn giữ lại cây cầm để dễ dàng xem xét, làm sao có thể khảy ra thành
tiếng. Âm hưởng cây cầm này réo rắt mượt mà, có thể nói âm sắc thuộc loại
kỳ trân. Không biết người trung niên kia làm sao có thể tấu vang một khúc
như thế vào đêm hôm qua.”

Nói câu cuối cùng xong, Trác Dật Phi lại trở nên mê mang. Hiển nhiên dù

hắn đã khổ sở xem xét cây cầm này bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể tìm
ra được chỗ ảo diệu bên trong đó. Cúi đầu xuống, hắn không nản chí mà
tiếp tục tra xét cây cầm.

Ân Nhược Dương rất hiểu tính tình của người bạn thân này. Tuy bình

thường hắn luôn ôn hòa nhã nhặn, nhưng một khi hắn đã nhận định việc gì,
có dù dùng chín trâu mười bò cũng không thể kéo ngược lại. Trông thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.