CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 32

“Cây cầm này vốn là đồ vật của Tạ Công ở Hậu gia thời triều trước tại

Hàng Châu. Sau lại bị thả chìm xuống Tây Hồ hơn trăm năm. Thường ngày
Dao Cơ ở dưới đáy hồ hay đánh đàn hòa nhạc. Tiếng đàn thi thoảng lại
truyền ra ngoài mặt hồ. Mỗi khi có người nghe được thường hay cho rằng
đó là tiên nhạc. Ông lão ấy cũng là người có sở thích về cầm, trên đường
đến Tây Hồ nghe được những lời đồn về truyền thuyết đêm trăng sáng, cho
nên ông ấy mới cố ý mướn thuyền đi sâu vào một mình. Dao Cơ. . . . . .
nàng đang mang tâm sự trong lòng, khi nghe thấy tiếng đàn của ông ấy,
lòng cũng bình tĩnh ổn định. Vì thế nàng liền để cho cầm tự động trồi lên
mặt nước, cất tiếng nhạc du dương. Thế là cây cầm đã được ông lão thu giữ
như một món bảo vật vô giá lúc ở Tây Hồ.”

“Cái gì? Cây cầm này đã nằm dưới đáy Tây Hồ hơn trăm năm. Sao có thể

thế được? Cây cầm làm bằng gỗ lẽ ra nên sớm bị mục ruỗng rồi.”

Trác Dật Phi vừa nói vừa tìm cây cầm ở trên thuyền. Cơ mà, cầm đâu?

Lúc trước khi hắn rơi xuống hồ, cầm vẫn ở trên khoang thuyền. Tại sao bây
giờ lại không thấy?

“Dùng gỗ bình thường để chế cầm đương nhiên là không thể. Nhưng mà

ta lại là cây Đồng tu hành năm trăm năm. Nếu như không phải bị Tần Tình
chặt lấy để làm thành cầm, thì ta. . . . . . .”

Thiếu nữ áo trắng nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, nàng vội vàng che

miệng. Trác Dật Phi giật mình, chỉ tay về phía nàng lắp bắp hỏi: “Cô
nương. . . . . . cô nương là. . . . . . yêu tinh?”

Giọng nói Dao Cơ tựa như gió lạnh vang lên: “Phải tu luyện tám trăm

năm mới có thể thành Tinh. Tu luyện một ngàn năm trăm năm mới có thể
thành Yêu. Lục Đồng mới tu được năm trăm năm, chỉ là Mị. Chúng ta là
một đôi Quỷ, Mị. Công tử có sợ không?”

Quỷ, Mị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.