CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 46

Ân Nhược Dương nói đến được một nửa đột nhiên khựng lại, Liễu Xuân

Nùng ngước mắt lên nhìn hắn. Hai mắt đối diện, bất chợt cùng nhớ lại ấn
tượng lần đầu tiên gặp mặt. . . . . .

Ngày ấy xe ngựa của mẫu tử Liễu thị lặn lội đường xa đi vào thành

Dương Châu, trên đường tới Trác phủ đi ngang qua Sấu Tây Hồ. Liễu Xuân
Nùng tò mò cảnh phồn hoa nơi đây, nên nàng vén màn lên, đầu tựa bên
thành cửa sổ. Cũng may xe ngựa bôn ba một đường dài, con ngựa cũng cảm
thấy mỏi mệt, vó ngựa bước từ từ, chậm chạp, giúp cho nàng thoải mái
thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.

Xe ngựa đi không bao xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng rầm. Cái sạp bên

đường bị người đá lật lên. Trên sạp vốn được bày biện đủ loại túi hương, hà
bao, dây đeo quạt, túi đựng quạt, chuỗi ngọc, vòng tay ngọc, hoa lụa. . . . . .
giờ như chim Tước hoảng sợ văng ra bốn phía, lăn lông lốc trên đất.

Xa phu vội vàng ghìm chặt ngựa, tránh cho nó đạp hỏng đồ vật lung tung.

Người đá sạp quán kia còn không chịu bỏ qua, giơ chân lên muỗn giẫm

đạp hết mấy thứ trên đất. Một lão phụ nhân tóc hoa râm quỳ xuống ôm lấy
chân của gã.

“Hoắc Bát gia, cái sạp này là kế sinh nhai giúp lão thái bà ta sống qua

ngày. Cầu xin ngài thương xót cho thân già này.”

“Hừ, Vương lão thái bà đã già hơn một bó tuổi còn chạy ra đây mở sạp

buôn bán làm gì? Để con dâu bà tới đây, Hoắc Bát ta sẽ chăm sóc nàng tử
tế.”

“Con dâu của ta tuổi còn trẻ, không thích hợp xuất đầu lộ diện bên ngoài.

Mỗi ngày nàng ở trong nhà thêu thùa các món lặt vặt này để ta cầm đi bán
đổi vài đồng tiền lẻ. Hoắc Bát gia làm ơn hãy thương xót, để hai quả phụ
chúng ta một con đường sống đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.