CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 47

“Đúng là đồ ương ngạnh cố chấp. Hoắc Bát ta chiếu cố các ngươi, thì còn

làm quả phụ cái gì? Con dâu bà theo ta, bà đi theo phụ thân ta, chẳng phải
đẹp cả đôi đường sao?”

Hoắc Bát vuốt chòm râu quai nón, nở nụ cười dâm đãng, Vương lão phụ

nhân xấu hổ: “Hai người quả phụ chúng ta không hề có ý định tái giá.
Mong ngài đừng nói ra những lời ấy.”

“Ơ hay, đúng là thứ cho mặt mũi liền lên mặt.” Hoắc Bát giơ chân lên,

Vương lão phụ nhân bị hắn hất ngã sang một bên. Sau đó gã giẫm nát một
chuỗi ngọc dưới đất. Mọi người đứng vây xem đều bất bình lên mặt, nhưng
không có ai dám xông ra.

Hoắc Bát giẫm nát một chuỗi ngọc, đang muốn nhấc chân nghiền nát

chuỗi tiếp theo thì bỗng dưng cảm thấy trước mắt tối sầm. Có một vật thể lạ
bay tới đánh ngay trên đùi phải của hắn. Gã khuỵu chân ngã lăn xuống đất,
la lớn kêu đau.

“Ui, da, là tên nào dám đả thương chân của ta?”

Một người thanh niên mày kiếm mắt sáng, vóc người cao lớn đứng

nghiêm trước gã. Tay phải người này giương lên, vai đeo một thanh trường
kiếm còn nằm trong vỏ. Cả người tràn ngập khí phách hào hùng.

“Là ta, Ân Nhược Dương.”

Tiếng nói của Hoắc Bát lập tức nhỏ dần, “Thì ra là Ân công tử, tiểu nhân

biết lỗi rồi, tiểu nhân biết lỗi rồi.”

Hoắc Bát mới vừa rồi còn oai phong hách dịch, chớp mắt một cái, oai

phong quăng mất, kéo một cái chân bị thương đi cà thọt định rời khỏi.

“Từ từ đã, trước khi rời đi, ngươi mau nhặt hết toàn bộ đồ vật này lên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.