CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 79

“Thì ra là Trác công tử. Vậy thì quá khéo rồi, ngày trước lão gia từng nói,

tiểu thiếu gia bẩm sinh yêu cầm, tất có tài năng, nhất định phải mời được
một danh sư để không lãng phí mầm non này.”

Từ thời Khổng Tử, đàn cầm đã trở thành nhạc cụ bắt buộc của các văn

nhân, trở thành biểu tượng văn hóa cho phẩm chất con người. Chưa từng có
một loại nhạc cụ nào lại có địa vị cao quý đến vậy. Hơn nữa ở vùng Giang
Nam, truyền thống văn hóa về đàn cầm rất sâu. Các gia đình phú quý giáo
dục con cháu, tất yếu phải tập cầm, dùng để nung đúc tình cảm thêm sâu
đậm.

“Chủ nhân nhà ta họ Nguyên, phủ đệ ở cạnh cây Thược Dược cách cầu

Nhị Thập Tứ chừng trăm trượng.”

“Cây thược dược, Nguyên lão gia. Tốt, như vậy ngày khác tại hạ xin mạn

phép đến bái phỏng.”

“Vâng công tử, khi trở về lão nô sẽ bẩm một tiếng với lão gia và phu

nhân. Họ nhất định sẽ rất vui vẻ khi biết Trác công tử đến thăm.”

Bà vú bồng cậu bé trai rời đi, hắn vẫn quyến luyến không muốn đi. Tuy

rằng bị ôm chặt ở trong ngực, nhưng vẫn quay người lại nhìn ra sau. Nhìn
cây đàn cầm, rồi lại nhìn Dao Cơ đang lơ lửng trên không. Đột nhiên cất
giọng non nớt nói một câu: “Nhà của ta ở tại cây thược dược ở, nhớ rõ tới
tìm ta a.”

“Đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn

công.”

Ở bên trong lầu Minh Nguyệt, Trác Dật Phi bảo người làm dọn dẹp lui ra

ngoài, cây đàn cầm bỗng phát tiếng người, trong lời nói của Lục Đồng
mang theo niềm vui sướng hân hoan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.