CỔ CẦM DỊ TRUYỆN - Trang 8

Trác Dật Phi không đồng ý, cười nói: “Chẳng qua chỉ là một cây cầm

câm. Nhược Dương, huynh lo lắng thái quá rồi.”

Ân Nhược Dương muốn nói thêm nữa, bỗng nghe thấy cửa phòng có

người gõ nhẹ, ngay sau đó cánh cửa đã mở ra. Người bên ngoài còn chưa
bước đến đã ngửi thấy mùi hương lan nồng nàn lan tỏa trong không trung.
Hắn bất giác quên mất những lời định nói bên miệng, nương theo mùi
hương trông sang chỉ thấy có một thiếu nữ thanh xuân đang đứng tựa cánh
cửa. Khuôn mặt nàng đẹp như tranh vẽ, vóc người thon thả, gọn gàng, trên
người mang bộ trang sức trang nhã. Đôi mắt nàng khẽ đảo nhìn xung
quanh, đồng tử đen láy lấp lánh tựa vì sao.

“Biểu ca! Ơ, Ân công tử cũng ở đây à?”

Thấy có khách lạ đứng trong phòng, thiếu nữ tựa hồ hơi thẹn thùng. Nàng

khẽ lùi nửa bước, nghiêng người tựa cửa, cúi đầu xoắn tấm khăn tay. Hai gò
má nàng ửng hồng.

“Xuân Nùng, muội vào đi! Muội cũng đã gặp Nhược Dương rồi, cứ gọi là

Ân đại ca đi. Đừng cứ mãi công tử, công tử nữa.”

Xuân Nùng nghe lời sửa lại: “Ân đại ca.” Rồi cong người, hành lễ chào.

“Liễu tiểu thư.” Ân Nhược Dương thở dài, vội vàng đáp lễ.

“Ân Nhược Dương, biểu muội ta cũng đã gọi huynh là đại ca rồi. Huynh

vẫn gọi là Liễu tiểu thư làm gì. Cứ thoải mái gọi là Liễu tiểu muội là được
rồi.”

Ân Nhược Dương vẫn không chịu sửa miệng, quay sang nói: “Dật Phi,

khi ta về Dương Châu liền đến thăm nhà huynh trước tiên. Giờ ta phải trở
về nhà mình rồi. Ngày khác ta lại đến bái phỏng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.