CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG - Trang 395

Sơ Ngữ cầm điện thoại di động, nhìn xuống dưới tầng thì quả nhìn

thấy bóng dáng anh.

"Anh nhìn lên đi, tầng bảy ý."

Giản Diệc Thừa ngẩng đầu, nhìn thấy Sơ Ngữ đang vẫy tay với anh.

"Anh thấy rồi, bây giờ anh lên đây."

"Vâng, em chờ anh."

Vừa nãy cô có gọi điện cho Giản Diệc Thừa, để anh đến nhà cô đưa

Lão Hổ tới đây. Lão Hổ đáng thương bảo vệ cậu chủ mười mấy năm, bây

giờ đã đến lúc nhắm mắt xuôi tay rồi. Vốn là nó sắp không chịu được nữa,

nhưng khi nghe Sơ Ngữ có thể tìm được người nhà của cậu chủ thì bỗng nó

rất kiên cường, từ đầu đến cuối không hề buông bỏ.

Về nhà với cậu chủ chính là chấp niệm cả đời của nó, giờ đây điều này

sắp thực hiện rồi nên nó nhất quyết cắn răng chịu đựng.

Mà bây giờ chính là thời khắc người một nhà bọn họ đoàn tụ, thế nên

Sơ Ngữ vội vàng gọi điện để Giản Diệc Thừa đưa Lão Hổ tới.

Hai ngày nay Lão Hổ không nuốt nổi cơm, bây giờ sức lực để mở mắt

cũng không có, nếu không phải nhìn thấy lồng ngực nó vẫn phập phồng, có

lẽ sẽ thật sự cho rằng nó đã chết.

Sơ Ngữ cẩn thận từng li từng tí bế nó từ tay Giản Diệc Thừa, "Lão Hổ,

Lão Hổ, em kiên trì thêm chút nữa, bố mẹ các em đến đón em rồi đây."

Vừa nói xong câu này, hai mắt Lão Hổ đột nhiên mở ra, ánh mắt tỏa

sáng, thậm chí còn hơi chuyển động đầu, tìm kiếm bóng người của chủ

nhân.

Đây là giây phút tỉnh táo cuối đời của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.