CỐ ĐÔ - Trang 124

Chiếc xe điện cũ kỹ chạy trên tuyến Kitano vài ngày, chứa đầy đám

người nhàn tản. Chuyện là vào tháng bảy, nên có nhiều người ngồi xe điện
mà vẫn giương ô che nắng.

Ở Kyoto bây giờ hiếm mà gặp được ai còn đùng ô che nắng.

Của đáng tội, người ta cho rằng ánh nắng mùa hè ở Kyoto gắt hơn ở

Tokyo.

Lên "toa xe điện tưởng niệm" ở ga Kyoto, Takichiro chú ý đến một người

đàn bà trạc trung niên, nhũn nhặn chiếm một chỗ ở ghế dưới cùng và mỉm
cười nhìn ông. Takichiro sinh ngay từ thời Maydgi nên đủ tư cách đi
chuyến xe này.

- Sao cô lại ở đây thế - Cố nén bối rối ông hỏi.

- Tôi sinh ngay sau Maydgi kia mà. Với lại bao giờ tôi chả đi tuyến

Kitano.

- Ra thế...

- "Ra thế", "ra thế"... ông vô tình lắm? Rốt cuộc đã nhớ ra tôi chưa?

- Cô có cô bé kháu khỉnh quá. Lâu nay giấu cô ta đi đâu thế?

- Chả giấu đi đâu hết. Chắc ông cũng biết - đấy không phải là con tôi.

- Làm sao tôi biết được. Đàn bà - họ sao mà...

- Dựa vào đâu mà ông đã kết luận? Đàn ông các ông mới thật bao giờ chả

thèm chanh cốm.

Mặt cô bé trắng xanh. Cô ta thực là có sức hấp dẫn. Trông bề ngoài trạc

mười bốn, mười lăm tuổi. Cô ta mặc kimono mùa hè, thắt giải lưng hẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.