CỐ ĐÔ - Trang 19

Chieko đăm đăm nhìn những ánh đèn chiều sáng rực của Kyoto, dường

như nàng tuyệt nhiên không nghe Xinichi nói. Thậm chí nàng cũng chẳng
quay về phía anh ta.

Xinichi cảm thấy Chieko có buồn rầu thật. Anh đã muốn trấn tĩnh lại để

chạm vào vai nàng, song nàng dịch ra tránh.

- Đừng khuấy động một kẻ bị bỏ rơi làm gì, - nàng lẩm bẩm.

- Tôi đã chả nói rằng những kẻ bị bỏ rơi là con của thánh thần sao? -

Xinichi cao giọng bác lại.

- Nói thế cao siêu quá tôi hiểu thế nào được. Tôi đâu phải con rơi của

thánh thần, những người bình thường - cha sinh mẹ đẻ - vứt bỏ tôi đấy
chứ....

- Thật đấy! Người ta bỏ tôi ở lối vào cửa hiệu của chúng tôi.

- Không thể như thế được!

- Thực thà mà nói, tôi không định thú nhận với anh đâu - ngẫu nhiên tôi

buột miệng thôi, nhưng đấy là sự thật!...

- Ngắm Kyoto về chiều từ chỗ này, thế là bất giác, tôi chợt bán tín bán

nghi: có thực tôi sinh ra trong thành phố này không?

- Chị lạ lùng làm sao. Thế chị có biết mình đang nói gì không?

- Cớ gì tôi phải nói dối?

- Chả lẽ chị không phải là con gái độc nhất và hơn nữa, còn được yêu

quý hết mực, của một nhà doanh nghiệp sao? Của đáng tội, người con gái
một lại cứ bị những ý tưởng kỳ quặc ám ảnh...

- Quả là cha mẹ vẫn yêu quý tôi... cho dù tôi là đứa con bị bỏ rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.