CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 49

CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN

Thiên Hạ Bá Xướng Ngự Định Lục Nhâm

www.dtv-ebook.com

Chương 7: Thảo Đường Nhà Họ Lâm (2)

Không ngờ, sau lưng bỗng vang lên một tràng cười hì hì. Ngoái đầu

lại nhìn, là một nam thanh niên, mày rậm mắt to, ôm một con mèo vằn
trước ngực, chẳng hiểu đã đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào.

Tuyền béo ghét nhất là bị kẻ khác giữa đường nhảy ra chọc gậy bánh

xe như thế này, gằn giọng hỏi: "Ranh con nhà ai đây? Quá nửa đêm mà còn
không ngủ, chạy tới cửa nhà người khác khóc lóc om sòm thế này."

Con mèo trước ngực thanh niên đó nhe răng gừ một tiếng, còn bản

thân cậu ta mỉm cười đáp: "Đây chính là nhà của tôi!"

Tôi nghĩ bụng, không hay rồi, còn chưa bước vào cửa đã gây hấn với

người của Thảo Đường. Đang định lên tiếng giải thích, cánh cửa sắt đã kèn
kẹt mở ra. Một ông già râu tóc hoa râm thò đầu ra, tay cầm một chiếc đèn
dầu hoả, chắc là ông Lý gác cổng mà A Tùng đã nói.

Ông già vừa nhìn thấy thanh niên ôm mèo, nếp nhăn trên mặt lập tức

giãn ra, vui vẻ nói: "Ối chà, cậu chủ nhỏ đã về rồi đấy à. Hôm nay, hạc
đồng vỗ cánh, cô cả nói. . ." Đang nói, ông lão đột nhiên ngừng lại, cảnh
giác liếc nhìn mấy kẻ xa lạ chúng tôi.

Khi nghe A Tùng nói chuyện, tôi cứ nghĩ cô cả nhà họ Lâm là một

thiếu nữ tầm mười sáu xuân xanh, làm sao có thể nghĩ ra cháu của người ta
đã là một nam thanh niên cao hơn mình cả một cái đầu. Già đã sắp xuống
lỗ rồi mà còn bắt gọi là "Cô cả", quả là sánh ngang với ông cụ nhà họ Tang,
chắc chắn lại là một bà cụ đến chết vẫn không hết sĩ diện. Tôi tự nhắc chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.