CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 132

rồi. Phải dọn chỗ cho một đợt tù lớn đang từ khu Do Thái Poznan đến.
Những người trẻ nói với người trẻ rằng sẽ chọn bọn già. Người khỏe nói với
người khỏe là sẽ chọn bọn ốm đau. Những chuyên gia sẽ không bị. Do Thái
Đức sẽ không bị.

Những Số nhỏ sẽ không bị. Anh sẽ bị chọn, tôi sẽ không bị.

Như thường lệ vào đúng một giờ chiều xưởng không còn ai nữa và cái đám
đông xám xịt bất tận diễu qua trước hai trạm kiểm tra trong vòng hai tiếng –
nơi bọn chúng hằng ngày đếm đi đếm lại chúng tôi - và trước cái ban nhạc
chơi cũng liền hai tiếng những bản nhạc để chúng tôi nhịp bước đi theo, cả
lúc đi lẫn lúc về.

Có vẻ như mọi chuyện vẫn như hằng ngày, ống khói bếp vẫn phun như bình
thường, xúp cũng bắt đầu phát. Nhưng rồi tiếng còi vang lên, và thế là chúng
tôi hiểu đã đến lúc rồi.

Vì tiếng còi ấy thường chỉ vang lên lúc bình minh, vào giờ đánh thức, nhưng
nếu nó kêu vào ban ngày thì có nghĩa là "Blocksperre", tất cả vào trong lán.
Điều này xảy ra khi có chọn lọc để sao cho không ai có thể trốn được, và
vào lúc những người bị chọn lên đường đến phòng hơi ngạt để không ai nhìn
thấy họ ra đi.

Blockaltester của chúng tôi rất biết nghề. Hắn kiểm tra chắc chắn xem chúng
tôi đã vào hết chưa, khóa cửa lại, đưa cho mỗi ngưòi một tờ phiếu trên đó có
số tù, tên, nghề nghiệp, độ tuổi và quốc tịch rồi ra lệnh cho tất cả cởi hết
quần áo, chỉ giữ lại giày. Chúng tôi chờ đợi đoàn chọn lọc đến theo cách đó
ở trần với tờ phiếu trong tay. Chúng tôi ở lán số 48 nhưng không ai biết sẽ
bắt đầu chọn từ lán 1 hay lán 60. Nhưng kiểu gì thì chúng tôi vẫn còn được
yên ít nhất là một tiếng nữa, và chẳng có lý do gì lại không chui lên giường,
vào chăn mà sưởi ấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.