CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 135

đường, những nạn nhân của Monowitz-Auschwitz được hưởng cái ưu tiên
ấy.

Ziegler đưa cái bát ra, lắc lắc cái khẩu phần thường rồi đứng đó đợi. "Mày
còn muốn gì nữa?" Blockaltester hỏi: hắn ta không nghĩ Ziegler được quyền
có khẩu phần thêm và đẩy anh ta ra, nhưng Ziegler quay lại và nhẫn nhục
xin nữa. Anh ta rõ ràng bị chuyển sang bên trái mà, Blockaltester cứ đi mà
xem chỗ phiếu, anh ta có quyền nhận suất đúp. Khi lấy được rồi, Ziegler
lặng lẽ mang về giường ăn.

Giờ thì ai nấy đang cẩn thận dùng thìa vét đáy bát để vớt nốt những giọt xúp
cuối cùng, một hồi còi hối hả chói tai vang lên báo hiệu ngày đã hết. Mọi
thứ dần trở nên yên lặng, từ giường mình ở tầng ba tôi nhìn thấy và nghe
thấy người tù già Kuhn cao giọng cầu nguyện, mũ cầm tay, ngực đảo mạnh.
Kuhn tạ ơn Chúa vì anh ta không bị chọn.

Kuhn thật ngu xuẩn. Anh ta không thấy ở giường bên cạnh Beppo - cậu
người Hy Lạp mới hai mươi tuổi ngày kia sẽ đến phòng hơi ngạt - đang nằm
nhìn chăm chăm ngọn cái đèn con, không nói gì cũng không nghĩ ngợi gì
nữa. Kuhn không biết lần sau sẽ tới lượt anh ta sao. Kuhn không hiểu rằng
cái sự việc kinh tởm xảy ra hôm nay là thứ mà không một lời cầu nguyện
nào hay sự tha thứ nào, không một sự đền tội nào hay bất cứ một thứ gì
trong tầm quyên lực của con người có thể chữa lành được nữa hay sao?

Nếu tôi là Chúa, tôi sẽ nhổ toẹt vào lời cầu nguyện của Kuhn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.