CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 136

KRAUS

Khi nào trời mưa thì chỉ muốn bật khóc lên được. Đang tháng Mười một,
mưa đã mười ngày nay rồi, mặt đất như thể cái đáy đầm lầy. Cái gì bằng gỗ
cũng bốc mùi mốc.

Giá như tôi được bước mười bước sang trái, có mái che, tôi sẽ trú được vào
đó; tôi chỉ cần một cái bao để che vai, hay chỉ là một niềm hy vọng về một
bểp lửa để sấy khô mình, hay may ra là một mảnh vải khô để chèn giữa lưng
và lớp áo. Tôi nghĩ về những chuyện cấy giữa những nhát xẻng và thực sự
tin có được mảnh giẻ khô quả là hết sức hạnh phúc.

Bây giờ thì không thể ướt hơn nữa được rồi, nhưng phải cố cử động càng ít
càng tốt và nhất là không làm cử động mới để không có thêm chỗ da nao
dính vào lớp quần áo ướt sũng và giá lạnh

May ma hôm nay trời không gió. Lạ thật, kiểu gì người ta cũng có được cái
cảm giác là mình may mắn, là vẫn có một sự kiện nào đó, có thể là rất
nhỏ,giữ ta lại trên bờ tuyệt vọng và cho phép ta sống được. Mưa, nhưng
không có gió. Hay mưa và gió, nhưng anh biết là tối nay đến lượt anh được
thêm súp, và thế là hôm nay anh tìm được sức mạnh để trụ đến tối. Hay hơn
nữa, mưa, gió, đói như thường, lúc đó nếu thực sự anh chỉ thấy trong tim
mình sự chịu đựng và chán nản, điều đôi khi vẫn xảy ra, rằng mình đã chạm
xuống đáy thật rồi, được, vậy nghĩ rằng nếu muốn, bất cứ lúc nào ta cũng có
thể đâm đầu vào lưới điện cao thế, hoặc lao mình xuống dưới đoàn tàu đang
chạy, và sau đó mưa sẽ ngừng rơi.

Chúng tôi bị kẹt trong đống bùn này từ sáng, chân dang rộng, không lần nào
nhấc lên khỏi hai cái vũng ăn sâu xuống mặt bùn nhão nhoẹt, lảo dảo trên
hông sau mỗi nhát xẻng. Tôi đứng ở khoảng giữa hố, Kraus và Clausner

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.