Chúng tôi bước vào phòng thí nghiệm rụt rè, nghi ngờ và mất phương hướng
như ba con thú hoang đi vào một thành phố lớn. Sàn ở đây mới trơn và sạch
làm sao! Đây là một phòng thí nghiệm giống một cách ngạc nhiên với những
phòng thí nghiệm khác. Ba dãy bàn làm việc dài, bày hàng trăm dụng cụ
quen thuộc. Những đồ thủy tính nhỏ giọt trong một góc, cái cân tiểu ly, một
cái lò sưởi Heraeus, một máy đo nhiệt độ Hoppler. Cái mùi ở đây làm tôi
nhảy dựng lên như bị roi quất: mùi hương liệu nhẹ nhàng của phòng thí
nghiệm hữu cơ. Trong thoáng chốc nó mạnh mẽ gợi lên căn phòng lớn tranh
tối tranh sáng của trường đại học, năm thứ tư, cái mùi của tháng Năm ở Ý,
rồi vụt tắt.
Herr Stawinoga chỉ cho chúng tôi chỗ làm việc. Stawinoga là một người
Đức-Ba Lan hãy còn trẻ, với khuôn mặt năng động nhưng đồng thời cũng
mệt mỏi và buồn. Anh ta cũng là Doktor: bằng của anh ta không phải về Hóa
mà về ngữ văn, nhưng dù sao anh ta cũng là trưởng phòng thí nghiệm. Anh
ta không thích nói chuyện với chúng tôi lắm nhưng cũng không tỏ ra thiếu
nhiệt tình. Anh ta gọi chúng tôi là Monsieur
, một điều thật lố bịch và làm
chúng tôi lúng túng.
Nhiệt độ trong phòng thí nghiệm thật tuyệt: nhiệt kế chỉ 24 độ. Chúng tôi tự
nhủ mình có thể cọ dụng cụ thủy tinh, quét nhà, mang những bình hydro, bất
cứ việc gì miễn là được ở lại đây, và vấn đề mùa đông của chúng tôi sẽ qua.
Và sau đó trong lần kiểm tra sau chuyện đói cũng sẽ không khó giải quyết.
Họ có thực sự muốn lục soát chúng tôi mỗi ngày khi ra về không? Mà có
thế đi chăng nữa thì mỗi lần chúng tôi xin đi vệ sinh thì sao? Chắc chắn là
không rồi. Mà ở đây thì có xà phòng, xăng, cồn. Tôi sẽ may cho mình một
cái túi bí mật bên trong áo khoác, sẽ xoay xở với tên người Anh làm viẹc
trong xưởng và buôn xăng. Để xem việc kiểm tra nghiêm ngặt cỡ nào: tôi ở
Lager được một năm rồi, và tôi biết khi một người muốn ăn trộm thứ gì và
dồn hết tâm huyết vào đó thì không có sự kiểm tra nào, không có kiểu lục
soát nào có thể ngăn anh ta được.