CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 159

cái cảm giác xa cách đặc thù của Lager này, nhữnng cảm xúc mà ta có thể
gọi là bị chi phối.

Tôi hoàn toàn tình táo. Alberto và tôi đã thấy trước từ lâu rồi những nguy
hiểm sẽ đến khi trại bị sơ tán hay được giải phóng. Với cả điều Askenazi
báo mang đến cũng chỉ là khẳng định thêm cái tin đã lan ra nhiều ngày nay
rồi: quân Nga đã ở Censtochowa, cách đây một trăm cây số về phía Bắc, đã
ở Zakopaxe, cách đây một trăm cây số về phía Nam, rằng ở Buna bọn Đức
đã chuẩn bị bom để đánh sập nhà máy.

Tôi nhìn gương mặt những người cùng phòng mình, rõ ràng la không cần
phải nói chuyện này với họ, vì họ sẽ trả lời tôi “ Ừ thì sao?", và câu chuyện
sẽ chấm dứt ở đó. Nhưng mấy người Pháp thì không, họ chỉ mới vừa đến
đây.

- Các anh biết chưa? tôi nói vói bọn họ, ngày mai sơ tán trại đấy.

Họ trút vào tôi một đống câu hỏi: "Sơ tán đi đâu? Đi bộ à?... Cả người ốm
nữa à? Thế những người không đi nổi thì sao?" Bọn họ biết tôi là tù cũ và
hiểu tiếng Đức, và đoán chắc là tôi biết nhiều hơn nhiều những gì tôi chịu
nói ra.

Tôi không biết gì nữa cả: tôi bảo với họ thế nhưng bọn họ cứ tiếp tục hỏi.
Thật là khó xử. Nhưng cũng phải thôi, họ mới chỉ đến Lager có mấy tuần,
vẫn chưa học được là ở đây người ta không hỏi han gì.

Buổi chiều tay bác sĩ ngưòi Hy Lạp đến. Hắn thông báo trong số những
người ốm thì tất cả những người còn đi lại được sẽ được cấp giày và quần áo
rồi lên đường ngày hôm sau cùng với những ngưòi khỏe mạnh, chặng đi
khoảng hai mươi cây số. Những người khác sẽ ở lại Ka-Be với những hộ lý
chọn ra từ số bệnh nhẹ hơn.

Tay bác sĩ trông vui vẻ một cách bất thường, hình như hắn say. Tôi biết hắn,
một người có học, thông minh, ích kỷ và tính toán. Hắn còn bảo tất cả mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.