CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 165

Những bệnh nhân khác nhìn chúng tôi với vẻ tò mò kính nể: chúng tôi
không biết bệnh nhân thì không được quyền ra khỏi Ka-Be hay sao? Nhỡ
bọn Đức chưa đi hết thì sao? Nhưng họ không nói gì hết, họ mừng vì có
người ra xem thử.

Hai người Pháp không có ý tưởng gì về thực địa ở Lager, nhưng Charles là
một tay cao to, dũng cảm còn Arthur thì sắc sảo và tháo vát theo kiểu nhà
nông. Chúng tôi quấn người sơ sài trong mấy cái chăn rồi bước ra ngoài trời
giá lạnh, sương mù và gió.

Điều chúng tôi thấy không giống với bất cứ cảnh tượng nào tôi từng chứng
kiến hay nghe tả.

Lager vừa mới ngừng hoạt động đã ngay lập tức tan hoang. Không còn điện,
nước. Các cánh cửa và cửa sổ rời ra đu đưa trong gió, các miếng tôn tung
khỏi mái nhà kêu rít lên, đám tro từ những đám cháy bay xa tít trên cao.
Ngoài hậu quả của bom là cả sự giày xéo của con người: những bệnh nhân
rách rưới, hom hem, gầy trơ xương vẫn còn lê bước được đã lê la khắp nơi
trên mặt đất đóng băng cứng nhắc, như trận xâm lược của lũ sâu bọ. Bọn họ
lục tung tất cả các lán để tìm thức ăn và củi, giận dữ thiếu suy nghĩ tràn vào
những căn phòng trang trí kệch cỡm của các Blockaltester mà cho đến hôm
trước Haftlings vẫn còn bị cấm không được vào. Không làm chủ được cơn
đói của mình họ đã làm bẩn khắp nơi kể cả chỗ tuyết quý báu, nguồn nước
duy nhất còn trong toàn trại.

Xung quanh những đống đổ nát bốc khói của các lán bị cháy, từng nhóm
bệnh nhân ngồi sát xuống đất cố hút lấy hơi nóng cuối cùng. Vài người tìm
được khoai tây ở đâu đó đem nướng trên đống than đám cháy phóng tia mắt
dữ tợn ra xung quanh. Chỉ ít người có đủ sức nhóm một bếp lửa thực sự, và
đun chảy tuyết trong một thứ đồ làm tạm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.