CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 169

trông rộng đã kịp nghĩ tới chuyện đổi chác béo bở với bọn Ba Lan ở làng
bên cạnh.

Trong bếp có hai người đang tranh nhau mấy chục củ khoai tây thối. Họ
nắm lấy mấy mảnh quần áo giẻ rách của nhau, đánh nhau bằng những cử chỉ
kỳ lạ chậm chạp và do dự, đôi môi lạnh giá tuôn ra những lời nguyền rủa
bằng tiếng Yiddish.

Trong sân kho có hai đống bắp cải và củ cải (cái thứ củ cải nhạt nhẽo, thức
ăn chính của chúng tôi). Chúng đóng băng lại cứng đến nỗi phải dùng cuốc
mới tách ra được. Charles và tôi bắt tay vào làm, dồn hết sức lực vào mỗi
nhát cuốc, và chúng tôi lấy được khoảng năm mươi cân. Có cả thứ khác nữa:
Charles tìm thây một túi muối và ("Une fameuse trou- vaille!

[68]

") một thùng

đựng khoảng năm mươi lít nước trong hình dạng một cục băng khổng lồ.

Chúng tôi chất mọi thứ lên cái xe (trước đây vẫn dùng để phát thức ăn cho
các lán: vẫn còn cả đống xe như thế bỏ lại khắp nơi), và chúng tôi khó nhọc
đẩy xe về trên nền tuyết.

Ngày hôm ấy chúng tôi đành bằng lòng với khoai tây luộc và củ cải cắt lát
nướng trên lò, nhưng ngày mai, nhưng Arthur hứa, ngày mai sẽ cải thiện.

Buổi chiều tôi đến phòng thí nghiệm cũ để tìm xem có còn gì có ích. Tôi là
người đến sau, tất cả đã bị những tên trộm không biết gì phá hỏng. Không
còn cái chai nào nguyên vẹn, trên sàn là một đống giẻ, phân, vật liệu y tế,
một cái xác trần truồng còng queo. Nhưng kia rồi, cái vật đã lọt qua mắt
những kẻ đến trước tôi: một cục ắc quy xe tải. Tôi lấy con dao chạm vào các
cực, một tia lửa lóe lên, ắc quy vẫn còn điện.

Đêm đó phòng chúng tôi có ánh sáng đèn.

Ngồi trên giường tôi nhìn thấy qua cửa sổ một đoạn đường dài. Từ ba ngày
nay Wehrmacht

[69]

chạy trốn thành một lớp sóng trùng điệp ngang qua. Đi xe

bọc thép, xe "hổ" ngụy trang thành màu trắng, bọn Đức cưỡi ngựa, cưỡi xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.