CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 172

một tiến lên, đó là một người Paris, làm thợ may cao câp (lời anh ta nói)
đang bị viêm phổi.

Để đổi lấy một lít xúp anh ta đề nghị sẽ may quần áo cho chúng tôi từ
những cái chăn còn lại trong trại. Và Maxime đã tỏ ra thực sự có tài. Ngày
hôm sau Charles và tôi đã có áo khoác, quần và găng làm từ một thứ vải sần
sùi nhiều màu sắc

Buổi tối sau khi xúp được phấn khởi phát ra và ngấu nghiến một cách tham
lam, sự yên tĩnh của đồng bằng bị phá vỡ. Từ giường của mình, quá mệt
không thực sự lo lắng được nữa, chúng tôi lắng nghe tiếng pháo bí ẩn có vẻ
được đặt ở tất cả các điểm phía chân trời và tiếng các mảnh đạn nổ đanh gọn
trên đầu.

Tôi nghĩ cuộc đời thật đẹp, và sẽ còn đẹp, và thật phí nếu chết chìm bây giờ.
Thế là tôi đánh thức các bệnh nhân dậy, và khi tin chắc là họ đang lắng
nghe, tôi nói vói họ trước tiên là bằng tiếng Pháp và sau đó dịch sang thứ
tiếng Đức tốt nhất mà tôi có, rằng bây giờ tất cả phải nghĩ đến chuyện về
nhà, về phía chúng tôi sẽ có một vài việc cần làm và một vài việc cần tránh.
Mỗi người sẽ phải giữ cẩn thận cà mèn và thìa của mình và nếu thừa xúp
cũng không ai được cho người khác. Không ai xuống khỏi giường nếu
không phải là để đi vệ sinh, ai cần bất cứ việc gì thì chỉ được hỏi ba chúng
tôi. Arthur có nhiệm vụ giữ kỷ luật và vệ sinh, và cần nhớ là thà để bát và
thìa bẩn còn hơn là rửa với nguy cơ sẽ bị lẫn đồ của người bị bạch hầu với
người bị thương hàn.

Tôi có cảm giác là những bệnh nhân đã quá thờ ơ với bất cứ điều gì, không
tự chăm sóc cho mình được như tôi vừa bảo, nhưng tôi tin tưởng vào sự cần
cù của Arthur.

22 tháng Giêng. Nếu can đảm có nghĩa là đối mặt nguy hiểm với trái tim
nhẹ nhõm thì sáng hôm ấy Charles và tôi đã là những người dũng cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.