CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 45

Rồi cuối cùng tôi cũng về được đến lán (may mà tối nay không có điểm
danh) và có thể ngä vật xuống giường nằm thở.

Có thể là hơi nóng hoặc do chặng đi về vất vả nên chân tôi lại thấy đau,
cộng thêm một cảm giác ẩm ướt lạ lùng ở bàn chân bị thương. Tôi cởi giày
ra: đầy máu đã đông, lẫn với bùn và với mớ giẻ rách tôi tìm được tháng
trước để cuốn chân, một ngày chân phải, một ngày chân trái.

Tối nay, ngay sau khi ăn xúp, tôi sẽ đến Ka-Be.

Ka-Be là tên tắt của Krankenbau, trạm xá. Khu này gồm tám lán, giống hệt
mọi lán khác trong trại, nhưng được ngăn cách bởi một hàng rào dấy kẽm.

Trong đó có khoáng một phần mười dân số của trại, nhưng ít người ở đây
quá hai tuần và hầu như không ai ở quá hai tháng. Trong thời hạn ấy tất cả
sẽ phải chết hoặc khỏi bệnh: ai có chiều hướng khỏi thì sẽ được chữa lành ở
Ka-Be, ai nặng lên thì từ Ka- Be sẽ được chuyển đến phòng hơi ngạt.

Tất cả chỉ vì chúng tôi được may mắn liệt vào loại "Do Thái có ích về kinh
tế".

Tôi chưa bao giờ đến Ka-Be cũng như đến bên phòng khám, vì thế với tôi
mọi thứ đều lạ lẫm.

Có hai trạm xá, Khám và Phẫu thuật. Đằng trước mỗi cánh cửa là hai hàng
dài những cái bóng đứng trong đêm trước gió. Một vài người chỉ cần băng
bó hoặc xin vài viên thuốc, vài người khác cần khám, một số người thì vẻ
chết chóc đã hiện rõ trên mặt. Hai người đứng đầu mỗi hàng đã cởi giày và
sẵn sàng vào; những người khác thì lần lượt tiến lại gần, xoay xở trong hàng
người để cố gắng cởi dấy giày và những sợi dấy thếp gá giày, gỡ những lớp
lót chân quý giá sao cho không bị mất chúng; không sớm quá đe khỏi phải
đứng chân trần trên bùn một cách vô ích, không muộn quá để lỡ mất lượt
của mình vì đi giày vào trong Ka-Be bị cấm tuyệt đối. Người giám sát việc
ấy là một Häftling khổng lồ người Pháp ngồi trong cánh cổng nằm giữa hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.