CÓ ĐƯỢC LÀ NGƯỜI - Trang 65

với một giọng nhẹ nhàng, khẽ khàng, như một kẻ biết rõ mọi cái tai đang
dỏng lên để chờ câu nói, mệnh lệnh sẽ được lắng nghe và tuân theo.

Cái từ nước ngoài ấy rơi thịch như một tảng đá xuống mọi linh hồn. "Dậy":
thanh chắn ảo ảnh tạo nên từ lớp chăn ấm, vỏ bọc mong manh tạo nên từ
giấc ngủ, thậm chí là những phút ngủ quằn quại đều vỡ vụn ra. Thực tại thức
tỉnh một cách phũ phàng, chúng tôi thấy mình bị phơi ra để lăng nhục, thấy
mình trần trụi và yếu ớt. Lại một ngày nữa như những ngày khác, dài đến
mức không lý trí nào thấy được điểm kết, vì còn quá nhiều thứ trước khi
ngày khép lại: cái đói, cái lạnh, nỗi cực nhọc. Tốt hơn là tập trung sự chú ý
mong mỏi của mình vào cái khúc bánh mì xám kia, nó bé đấy nhưng một
giờ nữa nó là của chúng tôi, và trong vòng năm phút trước khi chúng tôi
ngấu nghiến xong, nó là tất cả những gì mà luật lệ chốn này cho phép chúng
tôi có được.

Với Wstavac cơn náo loạn bắt đầu nổi lên. Cả lán đột nhiên hoạt động vội
vã: mọi người trèo lên trèo xuống, dọn giường đồng thời cố mặc quần áo
cùng lúc, tìm cách để không rời mắt khỏi vật gì của mình; không khí đầy bụi
đến mức trở nên mờ ảo; những người nhanh nhất thúc khuỷu tay rẽ đám
đông để đến nhà xí và khu rửa ráy trước khi phải xếp hàng dài. Những người
quét dọn tràn vào, đuổi tất cả ra ngoài, vừa đánh đập vừa la ó.

Khi dọn giường và mặc quần áo xong, tôi tụt xuống sàn xỏ chân vào giày.
Những vết đau trên chân lại bắt đầu vỡ ra, và một ngày mới bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.