Để đến điểm dừng cuối cùng, một đời cũng phải đi qua mấy
lần đò li biệt. Chẳng thể nhàn nhã mà bước từ đò này qua đò kia một
cách thanh thản. Cả một quá trình làm quen với việc chỉ còn một
mình. Con đường những tưởng sẽ chung đôi giờ thênh thang mình ta
bước. Ngẩng đầu hay gục mặt, thở dài hay bật khóc, oán hận hay
chấp nhận, sự thật duy nhất cần phải nhớ đó là ta và người đã lạc
mất nhau. Quá trình đó đau đớn đến mức nào, đời người có lẽ ai
cũng ít nhất một lần nếm trải.
Cậu bạn thất tình, suốt ngày rượu bia bét nhè, trông rất khổ sở
và đau đớn, tưởng như cậu sẽ yêu và nhớ cô kia cả đời. Ấy vậy mà
mới đây, hôm đi xem pháo hoa giao thừa, đang bận trôi theo dòng
người chen lấn, tôi vô tình bắt gặp cậu bạn chở cô nào phía sau,
vòng tay ôm rất tình. Gương mặt cậu rạng rỡ, nụ cười đó không hề
giả tạo, niềm hạnh phúc lấp lánh trong ánh mắt. Nhìn thôi cũng
đủ hiểu cậu bạn đang yêu.
Nhìn thấy nhau, cậu cười vẫy tay, rồi giới thiệu em xinh tươi
phía sau là bạn gái. Khi nói ra điều đó, có thể thấy rõ niềm tự hào
lẫn êm dịu trong giọng nói và ánh mắt. Biết là nỗi đau trước đây là
thật, niềm hạnh phúc hiện tại cũng là thật, nhưng trông cậu bạn cứ
như chưa từng một lần tổn thương. Rạng rỡ và hân hoan!
Nghe bạn bè tôi kể, có một thời gian cậu như thành một con người
khác, phong lưu và xem thường tình cảm. Cũng có nghe bảo, vài cô bé
thương cậu, sau đó ôm một trái tim tan nát mà ra đi. Thở dài, người
ta cứ mãi tổn thương người đến sau bằng chính nỗi đau mà người
đến trước để lại. Chia tay rồi mà vẫn còn yêu thì tính cách sẽ dần
thay đổi cho giống với người đã bỏ ta mà đi, từng sở thích của họ
cũng tự nhiên thành sở thích của ta, những câu họ hay nói, những
món họ thường ăn, cả bài hát mà họ thích nghe, thậm chí là cách họ
phản bội ta cũng trở thành cách ta phản bội người khác. Đó là cả một