CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 136

chạm đó một cảm giác ớn lạnh mơ hồ, dễ chịu xâm chiếm cô cho nên cô đã
thu mình sát vào người Xanh Vanh-xăng. Tiếng chó hú vẫn vang vọng như
một dàn hòa tẩu và rạng đông bắc cực vẫn tung lên trời đủ mọi màu sắc.

- Anh có cần phải nói không em? Gã thì thầm.

Cô tựa đầu vào vai Xanh Vanh-xăng và hai người cùng nhìn lên bầu trời

nhuốm ánh đỏ trên đó còn điểm những ngồi sao lờ mờ sắp khuất hẳn. Cả
không gian tràn ngập trong một thứ ánh sáng kỳ ảo, màu sắc luôn luôn biến
đổi như tuân theo một nhịp điệu. Rồi bầu trời lại bao trùm một màu đỏ tía
và sau đó, bàn tay vô hình của người thợ dệt lại như đan qua đan lại những
đường chỉ và giăng lên một bức màn the mong manh, lấp lánh trước bóng
đêm ngỡ ngàng.

Bỗng nhiên một dải mây đen ập đến phá tan bức tranh hài hòa đó.

Những đám mây đen từ phía vực đùn lên rồi tụ lại và cảnh sắc thần tiên dần
dần biến mất nơi chân trời. Bóng tối lại bao phủ, từng ngôi sao một lại tiếp
nối nhau mọc lên và lũ chó giống sói lại bắt đầu cất tiếng hú.

- Em thân yêu, anh chẳng có gì nhiều để tặng em, Chỉ một chút tài sản

đơn sơ của con người phiêu lãng. Gã đàn ông trẻ tuổi ấy thủ thỉ bên tai
Phrôna bằng một giọng pha chút cay đắng.

Phrôna nắm lấy bàn tay anh ta đặt lên ngực mình:

- Grê-gô-ri, với anh, em chỉ cần một mái lều và chút lương khô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.