CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 171

mòn mùa đông, phải ghé vào đảo khi đàn chó của hắn muốn tiến lên được
thì chỉ còn cách phải bơi. Vì thế hắn đã phải gõ cửa nhà Giôn Boóc, một
con người trầm tư, ít nói. Thật đúng là vận hên của hắn: trong số biết bao
nhiêu nhà trên đảo, hắn lại rơi đúng vào nhà của Boóc để nằm ở đấy mà chờ
cho đến khi băng tan.

- Được! Chủ nhà đáp lại lời xin ở nhờ của Xanh Vanh-xăng. Vất chăn

của anh vào góc này. Rồi Ben-la sẽ bỏ cái giường không ai nằm ra.

Từ đó đến tối chủ nhà không hé răng thêm một lời nào nữa.

- Anh khá to con nên nấu nướng cũng phiền. Khi nào vợ tôi không cần

đến bếp nữa thì anh có thể sử dụng được. Chủ nhà nói với khách.

Người vợ tên là Ben—la là một phụ nữ Anh-điêng trẻ và xinh đẹp. Xanh

Vanh-xăng chưa từng thấy một phụ nữ Anh-điêng nào xinh đẹp như thế.
Chị ta không có nước da nâu và bóng nhẫy như những phụ nữ Anh-điêng
khác mà Chỉ hơi bánh mật một chút trên khuôn mặt trái xoan có duyên.

Sau bữa ăn tối, Boóc ngồi chống khủy tay lên bàn, hai bàn tay hộ pháp

của y đỡ lấy cằm và mớ khói thuốc lá Si—oát y hút làm ngột ngạt cả bầu
không khí trong nhà, y nhìn đăm đăm về phía trước như một kẻ mất trí.

- Anh ở vùng này đã lâu chưa? Xanh Vanh-xăng hỏi để bắt chuyện.

Boóc quay nhìn Xanh Vanh-xăng bằng cặp mắt gượng gạo rồi y giả như

quên hẳn sự có mặt của khách ở trong nhà. Hình như y đang nặng trĩu một
mối u sầu trong lòng...chắc chắn phải là những tội lỗi rồi, gã nhà báo nghĩ
thầm. Trong lúc ngồi vê thuốc lá sốt ruột chờ đợi chủ trả lời. Mãi đến khi
điếu thuốc lá sợi vàng đã tan biến thành khói. Xanh Vanh-xăng sắp về diếu
nửa thì Boóc mới đột nhiên nói:

- Đã 15 năm rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.