CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 208

Phrôna và Coóc-lít vẫn đang tiếp tục khiêng chiếc thuyền lên.

- Những người Ba tư xưa kia đưa nô lệ ra trận bằng roi vọt. Phrôna nói.

Trước đây tôi không hiểu vì sao họ phải làm thế. Anh thử tìm cách nào đó
để bắt gã phải theo chúng ta đi.

Coóc-lít lôi Tômy đứng dậy bằng những cú đá và buộc gã phải đi. Con

thuyền tuy nhẹ nhưng cồng kềnh và khó khiêng đi trên những dốc trơn. Mặt
trời tỏa ánh sáng rực rỡ xuống và làm cho họ nhức mắt, mồ hôi đổ ra như
tắm, mệt đến đứt hơi.

- Ôi! anh Văng-sơ, nếu anh biết rằng...

- Phrôna, có chuyện gì vậy?

- Em tiếc là đã không ăn nhiều bữa sáng nay.

Coóc-lít lầm bầm, to ý ái ngại, anh lau mồ hôi trán bằng mu bàn tay. họ

đã leo được tới chỗ cao nhất của khối đá băng và nhìn thấy được nhánh bên
kia của con sông, ở đó nước chảy tự do không có gì trở ngại và con người
bất hạnh kia đang biểu lộ dấu hiệu nguy cấp. Phía sau họ là đảo chia cách
xanh rờn và thanh bình. họ thanh thản đứng ngắm dòng sông I-U-Kông uốn
khúc, chẳng hề lo ngại dòng sông có thể bất chợt gây ra băng tan và nuốt
chửng họ. Dưới chân họ là một con đường dốc thoai thoải dẫn đến một
thung lũng nhỏ hẹp đang in bóng của mặt trời.

- Nào đi, Tômy! Phrôna nói! Chúng ta đã đi được nửa đường rồi, dưới

kia lại có nước chảy nữa.

- Thế nào, cô đi tìm nước ư? Cô muốn dẫn tôi đến chỗ chết hay sao?

- Tômy, vì sợ chết đến thế cho nên chắc anh có nhiều điều phàn nàn lắm

(cô nhấc một đầu thuyền lên rồi thở dài). Nói cho cùng ra thì điều đó có lẽ
cũng tự nhiên: Anh không biết người ta cần phải chết như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.