CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 52

Lão Men-tơn giận quá, lồng lộn lên trong phòng.

- Làm thế nào để có 500 li-vrơ thực phẩm nữa thì làm? Không biết! Tôi

đã trả tiền rồi! Dù thế nào chăng nữa chắc ông cũng không muốn để tôi chết
đói chứ?

- Ông Men-tơn, ông nghe đây (Ông Gia-côp Oen-sơ sau một lát lặng yên

để gạt tàn ở điếu xì gà) Ông muốn chuyện này đi đến đâu? Ông hi vọng cái
gì?

- Một ngàn li-vrơ thực phẩm.

- Cho một mình ông thôi?

Ông vua vàng vùng Bônanda gật đầu. Những nếp nhăn trên trán ông

Gia-côp Oen-sơ nhíu lại:

- Lúc này ông chỉ quan tâm đến thân ông thôi, còn tôi, tôi phải lo ăn cho

20 ngàn người!

- Thế sao hôm qua ông cấp toàn bộ cho phiếu hàng của Tôm Măc Ke-đi?

Hắn cũng CÓ một phiếu lĩnh hàng 1.000 livrơ như tôi.

- Chỉ từ hôm nay mới thi hành chế độ hạn chế.

- Tại sao ông không đến hôm qua và Tôm Măc Re-đi hôm nay?

Bộ mặt của ông Men-tơn tái mét đi đến nỗi ông Gia-côp Oen-sơ phải trả

lời cho chính câu hỏi của ông ta bằng một cái nhún vai.

- Như thế đấy, ông Men-tơn. Tôi không ưu tiên cho ai cả. Nếu ông trách

tôi đã cấp cho Tôm Măc Re-đi thì tôi sẽ hỏi ông vì sao ông không đến cửa
hàng ngày hôm qua. Nếu ông bằng lòng thì ta hãy để cho Chúa phán xét.
Ông đã nhìn thấy nạn đói ở khu vực Bốn mươi dặm. Ông là con người ông
biết rằng tất cả vàng của vùng Bônanda cũng không cho ông cái quyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.