CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 57

Tiếng còi tàu vang lên, trong khi đó từ vị trí chỉ huy, thuyền trưởng Mac

Grê-go giơ tay ra hiệu chào tạm biệt ông Gia-côop Oen-sơ. Con tàu Lô-ra
từ từ tiến ra xa. Những người đứng trên bờ vẫn với theo những lời chúc
tụng may mắn và những lời dặn dò cuối cùng. Nhưng 300 hành khách đã
phải từ bỏ ước mơ vàng và phần lương thực của họ ở lại, không tỏ ra phấn
khởi đáp lại lắm. Con tàu Lô-ra đi theo một lạch sông vạch trong băng tuyết
đến giữa dòng sông lớn rồi bồng bềnh trong dòng nước chảy. Sau hồi còi
cuối cùng, con tàu mở hết tốc lực.

Đám đông tản đi và ai làm việc nấy. Ông Gia-côp Oen-sơ nán lại giữa

một đám chừng 12 người. Câu chuyện của họ xoay quanh nạn đói, nhưng
họ đang nói về nạn đói ở những người phương Bắc. cả Đa-vơ Hác-nây cũng
quên cả chuyện nguyền rủa cái xứ này bởi vì anh thiếu đường mà quay ra
giễu cợt về những gã mới đến, những gã Chê-cha-cốt! Hắn gọi họ bằng cái
tên khinh miệt mượn của người Anh-điêng Xi-oát. Bỗng hắn nhận thấy một
chấm đen trong dòng sông.

- Trông kìa! Một chiếc thuyền đang tới!

Chiếc thuyền ấy do hai người đàn ông điều khiển khi thì lướt thẳng khi

thì vòng vèo luồn lách qua những tảng băng trôi bập bềnh. Họ đang đưa con
thuyền vào bờ vì đang tìm một lối đi không có trở ngại, ở một phần đầu của
lạch sông nơi con tàu đã đi qua, họ nhấn sâu mái chèo rồi đi vào vùng nước
yên tĩnh.

Những người đứng xem hồ hởi chào đón, giúp họ kéo thuyền lên bờ.

Trên sàn thuyền có 2 túi da đựng thư, 2 chiếc chăn, một bình cà phê, một
chảo rán và một bao lương thực rỗng không. Còn hai người kia thì chân tay
tê cóng vì lạnh giá, khó khăn lắm mới đứng vững. Đa-vơ Hác-nây muốn
dẫn họ đi làm một chút uýt-ki ngay nhung một người còn nán lại để bắt tay
ông Gia-côp Oen-sơ bằng những ngón tay lạnh cóng của mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.