CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 100

điều mà sự giận dữ, nỗi thất vọng và lòng kiêu mạn bị tổn
thương đã gợi lên cho ông. Cô Lisette không tìm cách tự bào
chữa. Cô im lặng ngồi nghe, mắt nhìn xuống và mồm tiếp tục
nhai một cách máy móc miếng bánh mì croissant mà cô bỏ dở
từ lúc ông nghị bước vào phòng. Ông tức tối phóng một cái liếc
xuống chiếc đĩa của cô.

— Thế mà tôi lại muốn cho cô là người đầu tiên được biết cái

tin trọng đại ấy, nên đã đi thẳng từ nhà ga về đây. Tôi định bụng
sẽ dùng “petit déjeuner” với cô ở đầu giường...

— Kìa, khổ chưa! Anh chưa dùng sáng sao? Em gọi đem ngay

cho anh nhé!

— Thôi đừng!
— Vô lý! Với nhiệm vụ nặng nề anh sắp gánh vác, anh phải ăn

để có đủ sức khỏe để mà làm việc chứ!

Nàng bấm chuông. Khi chị làm công vào, nàng bảo đem cà

phê nóng vào. Cà phê được đem lên, nàng rót ra chiếc tách.
Nhưng chắc ông nghị sẽ không đụng đến đâu. Nàng quẹt bơ lên
hai miếng bánh croissant, ông nghị nhún vai, rồi bắt đầu ăn.
Trong khi ăn, ông vẫn còn «tiểu ri» về cái lòng dạ phản trắc của
đàn bà. Nàng vẫn im lặng ngồi nghe. Ông nói:

— Dù sao cô cũng không thể trân tráo tìm cách chống chế cho

cô được, cô nên biết rằng tôi không phải là người để cho ai
muốn lợi dụng gì cũng được. Tôi là hiện thân của lòng quảng
đại đối với những ai xử sự tốt đẹp với tôi, nhưng cũng rất nhỏ
nhen đối với những kẻ có tâm địa xấu xa. Ngay sau khi tôi uống
xong tách cà phê này, tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi căn nhà này.

Lisette thở dài.
— Cô biết không, tôi đã định bụng dành cho cô một sự bất

ngờ lý thú: Tôi dự định trong lễ kỷ niệm năm thứ hai ngày
chúng ta sum họp, sẽ tặng cho cô một số vốn đủ để cô sống tự
lập nếu lỡ tôi có bề nào...

— Bao nhiêu? - Nàng hỏi một các buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.