CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 101

— Một triệu quan.
Nàng lại thở dài. Bỗng một vật gì mềm mềm đập vào phía sau

cái đầu hói của ông nghị làm ông giật mình.

— Cái gì vậy?
— Ảnh trả lại bộ đồ ngủ.
Chàng thanh niên, sau khi mở cửa phòng, liệng bộ đồ ngủ lên

đầu ông nghị, lẹ làng đóng cửa lại. Ông nghị loay hoay tháo gỡ
bộ đồ lụa đang quấn quanh cổ ông.

— Một cách trả áo quần thật lạ lùng! Rõ ràng thằng tình nhân

của cô là đồ mất dạy, là đồ...

— Dĩ nhiêu ảnh không có đủ cái lỗi lạc xuất chúng như anh. -

Nnàng nói nhỏ nhẹ.

— Thế hắn có được thông minh như tôi không?
— Càng không!
— Hắn có tiền không?
— Không có lấy một đồng xu nhỏ!
— Trời ơi, vậy thì cô thấy có gì hấp dẫn ở nơi hắn?
— Anh ta trẻ. - Nnàng nhoẻn miệng cười.
Ông nghị nhìn xuống chiếc đĩa của ông, rồi một giọt nước

mắt đọng trên mí mắt ông, lăn tròn trên má ông và rơi vào tách
cà phê, Lisette nhìn ông, thương hại. Nàng an ủi:

— Anh ơi, không ai có thể hoàn toàn trên đời này cả.
— Tôi biết tôi không còn trẻ. Nhưng địa vị tôi, tài sản tôi, sức

sống của tôi, tôi nghĩ cũng có thể bù đắp vào đó. Có nhiều người
đàn bà chỉ thích những người đàn ông lớn tuổi... Có nhiều cô
đào hát cho là một vinh dự được làm bé một ông bộ trưởng. Tôi
là một người quá lễ độ, quá nhã nhặn, nên không muốn nhắc
cho cô nhớ cái gốc gác của cô, nhưng điều hiển nhiên không thể
chối cãi được là cô, một cô gái làm mẫu cho một tiệm may mà
tôi đã đưa ra khỏi căn phố tồi tàn với tiền thuê hàng năm chỉ có
hai ngàn quan. Đó là một bước tiến dài đối với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.