CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 113

lên một tiếng bi thảm, bảo là bị cắp mất ví tiền. Tất nhiên sự bố
trí như vậy cũng có phần nguy hiểm trong trường hợp là bà
khách cũng không có đủ tiền để trả. Lúc ấy thì chỉ còn có một
nước là tôi sẽ gởi tạm chiếc đồng hồ đeo tay lại và về lấy tiền
đem đến trả sau.

Món măng tây được mang lên. Những đọt măng thực bụ

bẫm, thực ngon lành! Mùi bơ chiên bốc lên, kích thích hai lỗ
mũi tôi, như mũi của Jehovah được kích thích bởi mùi cháy
khét của da thịt những nữ đồng trinh trong lễ hy sinh tế thần.
Tôi nhìn người đàn bà tham ăn tham uống ấy bỏ những miếng
măng thực bự vào mồm và nuốt ừng ực một cách khoái trá, còn
tôi, với cái điệu bộ rất là nhã nhặn, thanh tao, đang ngồi thuyết
trình về vấn đề kịch nghệ ở xứ Balkans.

Rồi! Bà ta đã ăn xong.
— Cà phê nhé? - Tôi đề nghị.
— Vâng, một ly kem và cà phê.
Bây giờ tôi không thèm lo lắng nữa vì đã quá sức rồi. Tôi bảo

bồi đem cà phê cho tôi, và kem và cà phê cho bà.

— Ông biết không, có một điều mà tôi cho là rất đúng, - Bà ta

nói trong khi ăn kem - là đừng ăn quá no. Làm sao cho mình khi
rời khỏi bàn ăn, vẫn có cảm tưởng là mình còn có thể ăn thêm
một ít nữa.

— Ủa! Bà còn đói sao? - Tôi vờ hỏi.
— Ồ không, tôi không đói đâu! Ông thấy đấy, tôi đâu có ăn

trưa. Buổi sáng, tôi uống một tách cà phê, cho đến tối tôi mới ăn
cơm. Bữa trưa tôi không bao giờ ăn quá một món. Tôi nói là nói
cho ông đấy chứ!

— Vâng, tôi thấy rõ lắm.
Rồi một sự kinh khủng hiện ra. Trong khi chúng tôi đang đợi

cà phê, thì người quản lý, với một nụ cười nịnh trên bộ mặt
đóng kịch của anh ta, tiến về phía chúng tôi, tay xách một giỏ
những quả lê thực lớn. Chúng có cái màu ửng hồng như gò má

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.