CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 123

ngồi xuống ghế. Bác sĩ Audlin giở một cuốn sổ lớn và nắm bút
lên, cúi xuống viết:

— Ông bao nhiêu tuổi?
— Bốn mươi hai.
— Ông lập gia đình chưa?
— Rồi.
— Từ bao lâu?
— Mười tám năm.
— Ông được mấy người con?
— Hai.
Bác sĩ ghi vào sổ những câu trả lời nhát gừng của Huân tước

Mountdrago, rồi ngồi dựa ngửa vào lưng ghế, nhìn ông. Bác sĩ
không nói một lời nào, chỉ chăm chú nhìn với đôi mắt bất động
của mình. Một lát sau bác sĩ hỏi:

— Vì sao ông muốn gặp tôi?
— Tôi nghe người ta nói nhiều về bác sĩ. Nếu tôi không lầm

thì bà Canute cũng là một bệnh nhân của bác sĩ. Bà ta cho tôi
biết bác sĩ đã chữa cho bã khỏi rất nhiều!

Bác sĩ Audlin không trả lời câu nói của ông. Hai mắt bác sĩ

vẫn đăm đăm nhìn vào mặt bệnh nhân, hai mắt lờ đờ, hoàn
toàn xa vắng làm bạn có cảm tưởng như ông không nhìn thấy
ngay cả người đang ngồi trước mặt mình. Hồi lâu với một nụ
cười - với hình bóng của một nụ cười phảng phất trong đôi mắt
thì đúng hơn. Ông nói:

— Tôi không thể làm được những phép lạ. Viện y học hoàng

gia chắc sẽ không tán thành những điều tôi làm.

Huân tước Mountrago phát ra một tiếng cười ngắn. Tiếng

cười làm giảm bớt sự hằn học của ông. Ông nói giọng hòa dịu
hơn:

— Bác sĩ được tiếng tăm nhiều lắm, hình như mọi người đều

tin ở bác sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.