CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 154

chuyện giữa họ vui vẻ và dễ dàng. Họ nói những chuyện vớ vẩn
một cách thích thủ, và sau đó rảo bộ trở về biệt thự ăn trưa.

Trên mỗi chiếc khăn ăn, có để sẵn hai viên thuốc trừ mập.

Lenna mỉm cười rạng rỡ khi để hai viên thuốc ra bên cạnh chiếc
đĩa của mình.

— Có thể cho tôi xin một mẩu bánh mì không? - Lena hỏi.
Đối với ba bà bạn, một lời nói thô bỉ nhất cũng không nghe

chối tai bằng. Không một ai trong ba người đã ăn một mẩu bánh
mì trong mười năm nay. Cho đến Beatrice là người thèm ăn
nhất cũng không thể vi phạm cái ranh giới ấy. Frank người chủ
nhân bặt thiệp, lấy lại được bình tĩnh trước tiên, nói:

— Được chứ chị! - Rồi xây lại phía người đầu bếp cô bảo đem

bánh mì lên.

— Anh cho tôi một ít bơ luôn nhé. - Lena nói với điệu bộ tự

nhiên và vui vẻ.

Một phút im lặng ngạt thở tiếp theo.
— Không biết có còn không - Frank nói - Nhưng tôi sẽ hỏi

xem. Ở dưới bếp chắc còn một ít.

Lena xây lại phía Beatrice, nói:
— Em thích bánh mì và bơ lắm. Chị không thích sao?
Beatrice mỉm cười gượng gạo và trả lời mơ hồ, không đâu vào

đâu. Người bếp đem một khoanh bánh mì Pháp. Lena lấy dao xẻ
đôi ra quẹt bơ vào. Món cá nướng được dọn lên. Frank nói với
Lena:

— Ở đây chúng tôi ăn uống sơ sài lắm. Xin chị cứ tự nhiên,

đừng để ý đến chúng tôi.

— Tôi chỉ thích ăn những thứ nhiều chất bổ. - Lena vừa nói

vừa quẹt bơ lên miếng cá của mình - Nếu có bánh mì, có bơ, có
khoai tây, có kem là tôi thấy mãn nguyện rồi.

Ba người bạn đưa mắt nhìn nhau. Khuôn mặt vàng nhạt của

Frank sa sầm xuống. Cô ngao ngán nhìn món cá nướng khô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.