CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 177

Chính vì thế mà sau khi đi dạo cả buổi chiều tôi bị rơi vào

giữa đám đông nhộn nhạo khi trở về khách sạn. Tôi đến thẳng
bàn tiếp tân lấy chìa khóa để lên phòng. Người trực vừa đưa
chìa khóa cho tôi vừa báo là có một phụ nữ đã đến tìm tôi.

— Một phụ nữ ư?
— Đó là bà hầu tước San Esteban. Bà ấy rất muốn gặp ông.
Tôi chẳng biết ai có tên như thế cả.
— Chắc là có một sự nhầm lẫn rồi.
Tôi chưa dứt lời thì thấy một quý bà tiến đến và đưa tay về

phía tôi với một nụ cười rất tươi. Tôi vẫn không nhớ ra đã gặp
người này ở đâu. Bà nắm chặt tay tôi và nói bằng tiếng Pháp rất
chuẩn:

— Tôi rất vui được gặp lại ông, trời đã bao nhiêu năm rồi! Tôi

đọc trên báo biết ông ở đây, thế là tôi quyết định đến thăm ông.
Lần cuối cùng chúng ta đã khiêu vũ với nhau là khi nào nhỉ? Ôi,
lâu lắm lắm rồi! Ông có còn hay đi khiêu vũ nữa không? Tôi vẫn
đi thường xuyên, à tôi đã lên chức bà rồi đấy. Tất nhiên là tôi có
hơi béo lên thật nhưng kệ, khiêu vũ sẽ làm cho tôi không béo
lên nữa.

Bà ta nói nhanh đến nỗi tôi nghe cũng thấy đứt hơi. Đó là

một phụ nữ mập, đứng tuổi, trang điểm rất kỹ, tóc nâu đỏ đậm,
tất nhiên là tóc nhuộm, và được cắt khá ngắn. Bà ta mặc một bộ
đồ mốt mới nhất của Paris – thực ra những mốt Paris không hợp
với người Tây Ban Nha lắm. Bà ta có nụ cười rất tươi và trong
trẻo khiến cho người đối thoại cũng muốn cười theo. Bà ta có vẻ
rất hạnh phúc với cuộc sống của mình. Ở tuổi này mà vẫn đẹp
đến thế, chắc hẳn rằng thời trẻ bà ta đẹp lắm. Nhưng tôi vẫn
không nhận ra bà ta là ai.

— Hãy đến uống một ly champagne với tôi và chúng ta nói lại

chuyện cũ. Hay là ông thích dùng cocktail hơn? Sevilla của
chúng tôi đã thay đổi rất nhiều, ông thấy đấy. Các phòng trà vũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.