CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 185

chúng sẽ chết đói đấy.

— Vậy thì tôi nghĩ rằng anh ta sẽ vẫn tiếp tục làm người đánh

xe cho tôi. Trên nóc chuồng ngựa có mấy phòng nhỏ cũng khá
tử tế đấy.

Mặt bà công tước hết tái xanh rồi lại đỏ lựng lên.
— Hãy bỏ qua tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Chúng

ta hãy là bạn. Chẳng lẽ bà lại làm nhục tôi đến thế sao. Nếu
chẳng may tôi đã có làm điều gì đó không phải với bà thì tôi xin
quỳ xuống xin bà tha thứ.

Má bà tràn trề nước mắt.
— Hãy lau nước mắt đi, bà công tước - cuối cùng bà người

Pháp nói. Tôi sẽ cố gắng hết sức xem sao.

— Bà có thể làm được điều gì đó đúng không?
— Có thể thế. Chắc chắn là Pilar sẽ không có của cải gì đúng

không?

— Không một xu nếu nó lấy chồng không được sự đồng ý của

tôi.

Trên mặt bà bá tước nở một nụ cười rạng rỡ.
— Người ta vẫn nói rằng người miền Nam thơ mộng và người

miền Bắc bủn xỉn. Nhưng thực ra là ngược lại. Những người
miền Bắc mới lãng mạn. Tôi sống với người Tây Ban Nha đã đủ
lâu để nhận thấy đầu óc họ rất thực tế.

Bà công tước đã quá chán chẳng còn muốn phản đối lời nhận

xét xúc xiểm của bà bá tước nhưng thực chất là chưa bao giờ bà
lại căm ghét bà bá tước như lúc này. Bà bá tước Marbella đứng
dậy:

— Tôi sẽ trả lời bà trong ngày hôm nay.
Rồi bà ta tiễn khách một cách rất lạnh nhạt.
Thông thường cỗ xe sẵn sàng vào lúc 5 giờ nhưng hôm nay

trước buổi đi dạo thường nhật, bà bá tước ăn mặc chỉnh tề đã
cho gọi José vào gặp. Khi thấy anh ta bước vào trong bộ đồng
phục màu xám nhạt, bà ta cũng phải thừa nhận rằng anh ta có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.