CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 194

Lời Thề

V

ợ tôi hoàn toàn không có một chút khái niệm nào về sự

chính xác. Một ngày nọ tôi hẹn nàng cùng đi ăn trưa ở nhà hàng
Claridge và tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi tôi đến đã
muộn 10 phút mà vẫn chẩng thấy nàng đâu. Tôi gọi một ly
coktail. Đang là giữa mùa hè nên chỉ còn một hay hai bàn trống
trong đại sảnh của khách sạn. Một vài người khách có mặt ở đó
đến ăn trưa từ sớm, số khác cũng giống như tôi đành kiên nhẫn
bằng cách nhấm nháp ly coktail.

Những chiếc váy mùa hè của các bà các cô tạo cảm giác vui vẻ

và làm tăng thêm vẻ duyên dáng của họ, còn những người đàn
ông hình như đều có tâm trạng vui vẻ; nhưng tôi chẳng thấy ai
có vẻ hay hay để có thể nói chuyện cho qua cái thời gian chờ đợi
mà tôi đã nhìn thấy trước cả. Dáng vẻ thanh mảnh duyên dáng
của họ, vẻ lịch sự của những bộ quần áo họ mặc, vẻ thư thái
trong cử chỉ của họ cũng không cản trở việc hầu hết bọn họ
trông giống hệt nhau và tôi đưa mắt nhìn họ độ lượng và không
chút tò mò. Nhưng đã hai giờ chiều và tôi thấy đói. Vợ tôi nói với
tôi rằng cô ta không thể đeo đồng hồ cũng chẳng đeo vòng ngọc
lam vì đồng hồ thì không chạy còn ngọc lam lại làm xanh da;
nàng biểu lộ sự trái ngược. Tôi không có ý kiến gì về vòng ngọc
lam nhưng tôi nghĩ là đồng hồ sẽ chạy tốt hơn nếu nàng chịu
lên dây cho nó. Tôi cứ nghĩ về chuyện đó cho đến khi một nhân
viên phục vụ khách sạn tiến đến chỗ tôi và với một giọng điệu
đầy bí mật nhưng tự tin như thể điều anh ta sắp nói ra chứa
đựng tin dữ, anh ta cho tôi biết rằng có một phụ nữ gọi điện đến
nhờ báo cho tôi biết là cô ta không thể đến ăn trưa cùng với tôi
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.