CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 200

— Anh ta yêu cô ả say đắm lắm.
— Anh ta đã nói với bà như vậy sao?
— Không. Thậm chí anh ấy không ngờ rằng tôi đã biết

chuyện. Anh ấy thật tội nghiệp. Anh ấy làm tất cả để tránh cho
tôi không bị đau khổ.

— Biết đâu đó chỉ là một mối tính bong bóng không có tương

lai thôi.

— Tôi không nghĩ thế đâu. Barbara trẻ, đẹp, rất đáng yêu. Họ

rất đẹp đôi. Vả lại tôi có lợi gì đây nếu như quan hệ của họ
không dài lâu? Họ yêu nhau và trong tình yêu thì chỉ có hiện tại
là quan trọng thôi. Tôi hơn Peter mười chín tuổi. Một người đàn
ông đã thoát khỏi một người đàn bà đáng tuổi mẹ mình, chẳng
lẽ ông lại nghĩ rằng anh ta có thể quay lại ư? Ông là nhà văn,
một người thông tường bản chất con người, chẳng lẽ ông lại
ngây thơ đến thế sao?

— Tại sao bà lại phải hy sinh như thế?
— Khi anh ấy cầu hôn tôi cách đây mười năm, tôi đã thề sẽ trả

lại tự do cho anh ấy khi anh ấy muốn. Ông thấy đấy, chênh lệch
tuổi tác giữa chúng tôi quá lớn. Tôi thấy điều đó là cần thiết.

— Và bà đã giữ lời hứa trong khi chính anh ta không yêu cầu

ư?

Một cái rùng mình thoáng qua trên cánh tay dài và gầy của

bà và tôi thoáng như nhận thấy một điềm hung phản chiếu từ
chiếc vòng ngọc bích màu sẫm bà đeo trên tay.

— Ồ, đó là điều phải làm, ông biết đấy. Tôi phải cư xử như

một người đàn ông tử tế sẽ làm ở địa vị tương tự chứ. Thực ra,
chính vì thế mà tôi có mặt ở đây hôm nay. Chính tại bàn này cậu
ta đã ngỏ lời cầu hôn với tôi. Chúng tôi đã ăn tối cùng nhau và
tôi cũng ngồi ở đúng chỗ tôi đang ngồi đây. Điều phiền phức là
đến giờ tôi vẫn còn yêu cậu ta như trước đây - bà ngừng lời một
vài giây và tôi thấy bà bặm môi lại - Thế đấy. Thôi, tôi phải đi
rồi. Peter không thích phải đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.