CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 202

Bữa Ăn Trưa Hôm Ấy

T

ôi nhác thấy chị ta tại một buổi xem kịch, và để đáp lại cái

vẫy tay ra hiệu của chị ta, tôi đã lại chỗ chị vào giờ giải lao và
ngồi xuống bên cạnh. Từ lần cuối cùng tôi gặp chị ta đến nay kể
cũng đã lâu: giá như không có người nào đó nhắc đến tên chị ta
thì tôi nghĩ khó có thể nhận được ra chị ta. Chị ta nói chuyện với
tôi giọng xởi lởi:

— Chà, kể từ thuở ban đầu chúng ta gặp nhau đã bao năm rồi

đấy nhỉ. Thời gian trôi nhanh biết chừng nào. Chúng ta chẳng ai
trẻ ra được tí nào cả. Anh còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp anh
không? Anh mời tôi ăn trưa ấy mà!

Hỏi tôi có còn nhớ không à?

***

Câu chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm, hồi đó tôi còn

sống ở Pa-ri. Tôi có một căn phòng nhỏ ở khu La-tinh nhìn
xuống một nghĩa trang và tôi kiếm chỉ đủ để sống cho qua ngày
đoạn tháng. Cô ta đã đọc một cuốn sách của tôi, và đã viết thư
cho tôi về cuốn đó. Tôi đã viết thư trả lời, cám ơn cô, rồi liền sau
đó tôi lại nhận được một bức thư khác của cô, nói rằng cô sắp
ghé Pa-ri và muốn nói chuyện với tôi, nhưng thì giờ của cô có
hạn, lúc rỗi rãi duy nhất mà cô có thể có được là vào ngày thứ
năm; cô sẽ dạo chơi buổi sáng ở công viên Luých-xăm-bua, và
sau đó liệu tôi có thể mời cô ăn bữa trưa bình thường ở tiệm
Foy-ot được không? Foy-ot là tiệm ăn các thượng nghị sỹ Pháp
thường lui tới, và nó vượt quá khả năng của tôi, đến nỗi trước
đó tôi chưa hề nghĩ đến chuyện bén mảng tới đấy bao giờ.
Nhưng tôi bị tâng bốc, vả lại hồi đó tôi còn trẻ quá, chưa biết
cách từ chối một người phụ nữ như thế nào. (Tôi xin nói thêm là
ít người đàn ông biết được điều đó cho đến khi họ đã quá già,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.