CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 204

Còn tôi, tôi chọn món rẻ tiền nhất ghi trên thực đơn, và đó là
món sườn cừu.

— Em thấy anh ăn thịt là dại lắm. – Nàng nói – Em không biết

rồi anh sẽ làm việc thế nào được sau khi ăn những món khó tiêu
như món thịt cừu ấy. Em không thích ăn để nhét đầy dạ dày tí
nào cả.

Rồi đến vấn đề uống.
— Em không uống bất cứ thứ gì vào bữa trưa – Nàng nói.
— Anh cũng thế. – Tôi vội đáp.
— Trừ vang trắng. – Nàng cứ thản nhiên nói tiếp như thể tôi

chưa nói gì cả. - Những thứ vang trắng này của Pháp sao mà nhẹ
thế, uống dễ tiêu lắm.

— Thế em thích uống gì? – Tôi hỏi, vẫn còn vẻ chiều khách

nhưng không còn mặn mà lắm.

Nàng nhoẻn nụ cười tươi tắn và hồ hởi để lộ hàm răng trắng

muốt.

— Bác sỹ của em không cho phép em uống thứ gì ngoài sâm-

banh.

Tôi nghĩ tôi hơi tái người đi vì câu nói đó. Tôi gọi nửa chai. Tôi

vô tình nói rằng bác sỹ của tôi tuyệt đối cấm tôi không được
uống sâm-banh.

— Thế anh uống gì?
— Nước lã!
Nàng ăn món trứng cá muối rồi nàng ăn món cá hồi. Nàng

vui vẻ nói chuyện về nghệ thuật, rồi văn chương, rồi âm nhạc.
Nhưng tôi cứ băn khoăn tự hỏi không biết hóa đơn thanh toán
sẽ lên đến bao nhiêu. Khi món thịt cừu của tôi được bưng tới,
nàng chỉnh tôi một trận nên thân.

— Em thấy rằng anh đã nhiễm cái thói quen hay dùng món

ăn khó tiêu vào bữa trưa. Em tin chắc đó là một sai lầm lớn. Tại
sao anh không theo gương em và chỉ ăn một món thôi? Em dám
chắc là anh sẽ cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết vì món đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.